Lúc này Sở Định Phong đã nhận ra, Lệ Lệ này không hề đơn giản, không liên quan gì đến hình tượng người phụ nữ ngu ngốc trong đầu hắn, cô ta thực sự cố tình gây chia rẽ tình cảm Trình Nghĩa Lãng và Trịnh Khôn.
Chuyện mang thai hơn phân nửa chắc chắn là giả.
Nói cách khác, chính Lệ Lệ đã giết Trình Nghĩa Lãng.
Sở Định Phong âm thầm sợ hãi, cố gắng bình tĩnh lại.
Những người phụ nữ này tuy rằng không đơn giản nhưng dù sao cũng chỉ là phụ nữ, chẳng lẽ bọn họ còn đáng sợ hơn Trịnh Khôn sao?
Chỉ cần hắn giáo dục một chút và từ từ cảm hóa họ, những người này nhất định sẽ nghe lời hắn.
Lúc này Lệ Lệ mới nói: “Hơn nữa anh ta không chỉ có thể biến ra thức ăn tươi. Theo anh ta nói thì chỉ cần cưới một người vợ thì anh ta có thể trở nên mạnh mẽ hơn.”
Ân Gia Nhu nheo mắt lại: “Ồ?”
Lệ Lệ nói: “Tình huống lúc đó quá cấp bách, em không có thời gian để hỏi rõ ràng.”
Cô nhìn Sở Định Phong, cười nói: “Anh Sở, việc vợ của anh là sao vậy? Nếu điều đó giúp ích nhiều cho căn cứ của chúng tôi, tôi sẽ đứng ra cưới thêm cho anh vài cô vợ.”
Khi thấy cô ta nói bằng giọng điệu thoải mái như vậy, Sở Định Phong không dám tin tưởng lắm.
Lệ Lệ nói: “Đừng lo lắng, chuyện này tôi có thể quyết định được.”
Nói xong, cô ta chạy ra ngoài lấy cuốn từ điển rồi quay lại, kiên nhẫn nói: “Anh nói cho tôi biết trước, cưới vợ có tác dụng gì? Tôi sẽ khuyên thủ lĩnh căn cứ chúng tôi cưới cho anh vài bà vợ. “
Sở Định Phong không dám nói chuyện.
Lệ Lệ mỉm cười, sau đó móc một con dao từ thắt lưng ra, giả vờ muốn rạch mặt Sở Định Phong.
“Sao thế?” Lệ Lệ nói: “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Anh tưởng tôi là vợ anh nên không dám giết anh à?”
Sở Định Phong trợn to mắt.
Lệ Lệ mở từ điển ra: “Từ giờ trở đi, muốn lấy vợ hay bị đánh là do anh lựa chọn.”
Ân Gia Nhu đứng bên cạnh không nói gì.
Trong khoảng năm phút, họ dò từng chữ ghép từng chữ một và cuối cùng hình thành được một vài câu.
“Chỉ cần cưới vợ là có thể phục chế đồ vật sao?”
Lệ Lệ có bối rối nhưng cô ta không quan tâm thứ này thần kỳ đến mức nào mà chỉ đi thẳng vào vấn đề: “Nói cách khác, anh có thể sao chép đồ ăn cho nên mới có nhiều đồ như vậy?”
Thật ra đồ ăn của Sở Định Phong được mua bằng tiền, hắn không muốn tiêu hao quá nhiều điểm để sao chép mấy thứ như này.
Nhưng cũng gần như là ý đó nên hắn gật đầu.
Ân Gia Nhu kinh ngạc cảm thán: “Có chuyện như vậy sao?”
Ân Gia Nhu cầm bánh quy nén ở gần đó lên, hỏi hỏi: “Vậy bây giờ anh có thể phục chế lại thứ này không?”
Sở Định Phong ra hiệu cho Lệ Lệ lấy từ điển, hai người lại ghép chữ lần nữa.
Lệ Lệ phiên dịch ra ý của hắn: “Hiện tại không thể làm được, bởi vì không đủ điểm để phục chế, phải cưới thêm vợ mới có thể phục chế.”
Đọc xong câu này, Lệ Lệ nhìn Sở Định Phong bằng ánh mắt chọc ghẹo: “Chồng à, hôm qua anh mới cưới em, rồi anh đã làm cái gì đâu, sao lại bảo không đủ chứ?”
Sở Định Phong dùng từ điển diễn đạt: “Nói tóm lại là không đủ.”
Lệ Lệ nheo mắt lại, quay sang nhìn Ân Gia Nhu.
Ân Gia Nhu hỏi: “Làm vợ anh ta thì cần có những gì?”
“Chỉ cần chị đồng ý gả cho anh ta.” Lệ Lệ nói: “Em tạm thời không cảm nhận được bất kỳ tác dụng phụ nào.”
Ân Gia Nhu im lặng một lúc: “Vậy để chị thử.”
Lệ Lệ lập tức phản đối: “Không được, chúng ta chỉ cần tìm người tới, tuyệt đối không được để thủ lĩnh căn cứ mạo hiểm. Nếu không, sau này hơn một ngàn chị em chúng ta sẽ ra sao?”
Lúc này, Lệ Lệ trợn mắt nói: “Mời dì Châu làm dưới bếp tới. Năm nay dì chỉ mới năm mươi mốt tuổi, còn có thể kết hôn lần nữa.”
Sở Định Phong lập tức sợ hãi, liên tục lắc đầu.
Lệ Lệ cười với anh: “Không thích dì Châu? Vậy chúng ta còn có dì Ngô và dì Lý.