“Được rồi, vậy thì mười lăm bao.” Ngô Đại Vĩ cười hì hì: “Hai bao thuốc lá đổi một hộp đạn, tối đa là hai hộp.”
Nguyễn Ngưng sửng sốt: “Hay thật, đúng là anh đang chờ tôi tới mà.”
Ngô Đại Vĩ cười khúc khích: “Dù sao cũng phải để chúng tôi kiếm lời chút chứ.”
Nguyễn Ngưng cũng bật cười: “Được rồi, chỗ tôi còn hai cây nhân sâm, tôi sẽ bán cho anh kèm theo bánh quy nén với giá gốc.”
Ngô Đại Vĩ đồng ý một cách sảng khoái.
Hai người giao hẹn tám giờ tối tiến hành giao dịch, Nguyễn Ngưng rời khỏi văn phòng trước.
Lúc này, thời gian còn lại của thẻ nhân đôi là mười bảy tiếng.
Nguyễn Ngưng vòng qua vòng lại quanh chợ, mua số vàng trị giá gần năm trăm nghìn nhân dân tệ.
Tuy vô dụng nhưng trang sức bằng vàng vẫn đẹp.
Hơn nữa hôm nay còn được tăng gấp đôi, một chút bánh quy nén mà thôi, không mua thì không mua.
Đặt nó trong không gian rồi lâu lâu nhìn cũng thấy vui mắt.
Buổi tối, cô giao dịch với Ngô Đại Vĩ trước, sau khi tăng giá gấp đôi, cô nhận được hai khẩu súng lục, hai khẩu súng trường, bốn hộp đạn và năm nghìn ký bánh quy nén.
Trả bảy cây nhân sâm và mười chín bao thuốc.
Sau khi xác nhận xung quanh không có ai, cô đi đến hành lang tầng bảy, lấy ra năm nghìn ký bánh quy nén và đặt ở bên ngoài.
Mười giờ tối, Nguyễn Ngưng nghe thấy bên ngoài ồn ào, Nguyễn Ngưng xuống lầu, giúp bọn họ mang theo một nghìn rưỡi ký thức ăn cho chó lên.
Với thể chất hiện tại, cô không hề cảm thấy mệt mỏi khi làm công việc này.
Nhưng nó lại quá sức với mấy người cao tuổi, bọn họ dựa vào thức ăn cho chó hít thở.
Một lúc sau, bọn họ nhìn thấy bánh quy nén trên mặt đất, mặt mày người nào người nấy cũng vui vẻ: “Cô thật sự dùng bánh quy nén để đổi thức ăn cho chó?”
Nguyễn Ngưng ừ một tiếng.
Ông lão nói: “Chúng tôi sẽ không để cô chịu thiệt đâu, ở chỗ này có hơn một nghìn ký, coi như là quà cảm ơn của chúng tôi.”
Nguyễn Ngưng nheo mắt cười, thật ra cô cũng đã lén giấu hai mươi lăm ký đường vào trong bánh quy nén.
“Vậy thì cảm ơn mọi người.”
Sau đó, nhóm người cao tuổi chuyển những chiếc bánh quy nén xuống tầng dưới và đặt lên những chiếc xe trượt tự chế của mình.
Đợi bọn họ đi, Nguyễn Ngưng kiểm tra lại thức ăn cho chó, phát hiện bao bì quả thực rất tinh xảo, nhìn qua cũng không hề rẻ tiền.
Cất vào trong không gian, một ngàn sáu trăm ký biến thành ba ngàn hai trăm ký.
Số thức ăn cho chó này đủ cho Tiểu Hoàng và Tiểu Hoàng Hoàng.
Sau khi Nguyễn Ngưng thực hiện vài cuộc mua bán, dùng khoảng bảy cây nhân sâm, mười chín bao thuốc lá để đổi lấy bốn khẩu súng, hai hộp đạn, bốn nghìn rưỡi ký bánh quy nén và ba nghìn ký thức ăn cho chó.
Hôm nay số lượng khoai tây và động vật cũng được tăng gấp đôi, nhìn chung hiệu quả không tệ lắm.
Về đến nhà, cô ngủ thẳng một giấc đến giữa trưa hôm sau.
Việc đầu tiên cô làm sau khi tỉnh dậy chính là xem cửa hàng hệ thống.
Thứ được cập nhật hôm nay là chiếc ghế massage có tác dụng giảm cân, giá bốn trăm điểm cống hiến.
Giới thiệu tóm tắt: Giảm cân công nghệ cao không đau, không cần ăn kiêng, bạn xứng đáng được như vậy.
Nếu đây là thế giới khác, Nguyễn Ngưng sẽ lập tức mua nó.
Đáng tiếc hiện tại vô dụng, Nguyễn Ngưng đóng cửa hàng hệ thống lại rồi đi đánh răng rửa mặt.
Chu Tố Lan và Nguyễn Thứ Phong đã tự mình ra ngoài luyện bắn súng, hôm nay Nguyễn Ngưng cũng không có chuyện gì làm nên cô bỏ thêm ít củi vào trong bếp lò xong thì lấy tiểu thuyết tiểu thuyết gốc ra để nghiên cứu.
Theo những gì miêu tả trong tiểu thuyết, lúc này thời kỳ cực lạnh đã trôi qua được một phần ba.
Tiếp theo, ông trời sẽ mang đến một thử thách mới.
Theo tiểu thuyết gốc, một tháng sau sẽ có bão tuyết.
Trận tuyết này sẽ kéo dài trong mười ngày, tuyết sẽ không rơi liên tục mà có lớn có nhỏ, biến vùng đất này thành vương quốc tuyết.