“Tại sao có nhiều khu vực quản lý như vậy?”
Trợ lý trí năng trả lời: “Câu hỏi này liên quan đến hiểu biết lịch sử thông thường và kiến thức thực tế, bởi vì ngài chưa mua dịch vụ liên quan nên trợ lý không thể đưa ra câu trả lời.”
Nguyễn Ngưng thầm tặc lưỡi.
Người này thất học hoàn toàn, ngay cả thường thức thông thường cũng không có.
Lúc này, trợ lý trí năng nhắc nhở: “Theo thời gian làm việc của ngài, chỉ còn một tiếng nữa sẽ đến giờ, xin hỏi bây giờ ngài có đi ngay không?”
Vừa rồi nhắc nhở cô đi làm hai lần, lần này là lần thứ ba, Nguyễn Ngưng nghi ngờ nếu cô không đi, trợ lý trí năng sẽ có thể trở thành bùa đòi mạng.
Nếu bây giờ đã không thể rời khỏi nơi này thì cô vẫn nên đi làm thì hơn.
Không phải chỉ là múa thoát y thôi sao? Nói không chừng cô còn biết được một số tin tức và bí mật của thành phố này.
Nguyễn Ngưng: “Hoạch định lộ trình đi làm đi.”
Trợ lý trí năng phát ra tiếng bíp: “Đã hoạch định lộ trình xong, qua kiểm tra trong tài khoản của ngài chỉ còn hai mươi mốt tệ tiền thông minh, vui lòng sử dụng phương tiện công cộng đường sắt.”
“Xin hãy tiến về phía bắc năm trăm mét.”
“Xin vui lòng rẽ phải.”
Theo hướng dẫn của trợ lý trí năng, Nguyễn Ngưng mất bốn mươi hai phút để đến nơi làm việc.
Đây là một quán bar ở dưới mặt đất.
Sau khi vào cửa, Nguyễn Ngưng nhìn thấy đủ loại đồng nghiệp, kể cả những người thuần chủng như cô.
Nói chung, những người thuần chủng ở bên ngoài sẽ bị coi thường theo nhiều cách khác nhau.
Nguyên nhân thứ nhất là chưa hề có sự biến đổi gen hay lai tạo thuần chủng, với lại con người thuần chủng còn chứng minh cho việc không có tiền, không có tiền thì không có kiến thức văn hóa, những người như vậy đã không có sức mạnh, lại còn thất học, chắc chắn thuộc tầng lớp ở dưới đáy của xã hội.
Nhưng ở các tụ điểm giải trí, những người thuần chủng lại khá nổi tiếng.
Ngày nay, việc chỉnh sửa gen chỉ kéo dài ba hoặc bốn thế hệ, và một số người vẫn giữ được nét thẩm mỹ ban đầu, họ vẫn thích vẻ ngoài của người thuần chủng hơn, chủ yếu là vì họ không cần dùng tóc che miệng khi hôn.
Người tổng hợp gen tiên tiến nói rằng đó là thế giới của người giàu.
Bản sao thế hệ thứ ba của Nguyễn Ngưng là một con người thuần chủng, rất nổi tiếng trong quán bar ngầm này, cô vừa bước vào hậu trường, một thợ trang điểm đã chạy tới phục vụ cô.
Thợ trang điểm này có bốn cánh tay, cô ấy có thể vẽ lông mày và thoa son cùng một lúc.
Trong lúc trang điểm, Nguyễn Ngưng giả vờ thản nhiên hỏi: “Cô đã học lịch sử chưa?”
Cô gái bốn tay bận rộn liên tục: “Ai mà học cái kia chứ, vừa tốn kém vừa vô dụng, còn không bằng đi học nghề.”
“Giống tôi không phải đoạt bát cơm của người máy sao?”
Nguyễn Ngưng: “Vậy cô có biết ai từng học lịch sử không?”
Cô gái trẻ suy nghĩ một lúc: “Chắc chỉ có người giàu mới học lịch sử thôi? Cô có thể hỏi mấy vị khách bên trong quán xem chứ chắc chắn trong số những người mà tôi biết chẳng có ai đã từng học lịch sử cả.”
“Vậy kiến thức thì thế nào?” Nguyễn Ngưng tò mò hỏi.
Cô gái trẻ nghe vậy lập tức lo lắng nhìn xung quanh, sau đó hạ giọng cảnh báo: “Sao hôm nay lại hỏi những câu kỳ lạ như vậy, cẩn thận bị trợ lý trí năng đánh dấu và nộp cho trung tâm trí năng.”
Nguyễn Ngưng chớp mắt: “Tôi chỉ hỏi vậy thôi.”
Bởi vì có bốn cánh tay nên hiệu suất làm việc của cô gái trẻ rất cao, chẳng mấy chốc đã trang điểm xong cho Nguyễn Ngưng.
Sau đó cô dẫn Nguyễn Ngưng vào phòng thử đồ: “Hôm nay cô định mặc bộ nào, bộ màu đỏ có được không? Người đầu trâu chắc chắn sẽ rất thích.”
Nguyễn Ngưng nhìn chiếc váy voan mỏng trên tay cô ta, cảm thấy da đầu run lên: “Có cái gì dày hơn không?”
Cô gái trẻ khó hiểu: “Dù sao lên sân khấu cô cũng phải cởi quần áo, mặc dày làm gì?”