Anh đứng im vài giây rồi cất bước đi về phía bàn trà. Những ngón tay dài đẹp đẽ của anh cầm lấy xấp tiền. Anh nhìn về phía Hứa Tịnh Nhi, nói bằng giọng lạnh như băng: “Không phải cô cần tiền sao?”
Tay anh giơ cao. Xấp tiền trong tay bay lả tả trước mặt cô. Hứa Tịnh Nhin nhìn trân trân, hàng lông mi cong cong khẽ run lên.
Cho tới khi tờ tiền cuối cùng chạm đất thì Khiết Thần bèn đút tay vào túi, hất cằm nhìn cô với vẻ trịch thượng và nhả ra từng từ: “Hứa Tịnh Nhi. Tôi cảnh cáo cô lần cuối, hãy tuân thủ quy tắc của trò chơi, nếu như cô dám vượt giới hạn thì đừng trách sao tôi không khách sáo!”
Hứa Tịnh Nhi giống như không nghe thấy lời anh nói. Cô nhìn xuống từng tờ tiền màu đỏ dưới đất, bất ngờ tới mức bật cười.
Cô chậm rãi ngồi xuống, nhặt từng tờ tiền lên. Dù tay cô đang run vô cùng nhưng cô vẫn kiên trì nhặt cho bằng hết.
Năm trăm tờ một trăm tệ. Năm mươi nghìn tệ.
Hứa Tịnh Nhi quỳ dưới đất, siết chặt xấp tiền trong tay giống như đang cầm một hòn đá. Cô bật cười, nhưng nước mắt thì rơi xuống.
Cô nhanh chóng hít thật sâu, lau nước mắt và đứng dậy.
Cô cố gắng kiềm chế không ném xấp tiền vào khuôn mặt đáng ghét của anh. Cô chỉ nhếch miệng, nở nụ cười và nói với Khiết Thần: “Cố tổng đúng là Cố tổng, thật hào phóng!”
Cô dừng lại, nhìn chăm chăm vào anh và cũng đáp lại từng từ: “Trả nổi tiền thì đều là ông lớn. Chào mừng anh, chào mừng lần sau anh lại tới!”
Khiết Thần trợn tròn mắt nhìn cô. Anh tức tới mức bật cười và phải gật đầu: “Được lắm!”
Anh sải bước đi ra cửa, đóng rầm lại và rời đi. Hứa Tịnh Nhi cũng run bắn người cùng với tiếng đóng cửa cho tới khi tiếng bước chân dần rời xa. Lúc này toàn bộ sức lực mà cô cố gắng tạo ra đã bị rút sạch.
Cô mềm nhũn người khuỵu xuống. Cầm xấp tiền trong tay rồi lại nhìn chiếc máy ghi hình bên tay phải, cô bật cười. Nụ cười vang lên bên cạnh những giọt nước mắt rơi lã chã.
Nhìn mà xem…
Tin tức mà cô phải liều mạng mới có được cũng không bằng số tiền mà Khiết Thần lấy ra để lăng mạ cô. Thật nực cười…
Điện thoại của Hứa Tịnh Nhi đã bị đập hỏng, quần áo cũng không thể mặc nữa. Cô cũng không muốn tiếp tục ở lại căn phòng này và cũng không thể về nhà trong bộ dạng này nên cuối cùng cô đành gọi điện thoại bàn đặt trong phòng cho Tiêu Thuần.
May mà Tiêu Thuần là một con cú đêm. Lúc này cô ấy vẫn đang quẩy trong quán bar. Sau khi nghe máy, cô ấy bèn lái xe với tốc độ nhanh nhất tới nơi.
Khi Tiêu Thuần tới đã xách theo một bộ quần áo mới cho cô. Nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi tái mét thì cô gái kinh ngạc tới mức trợn tròn mắt: “Tịnh Nhi…Cậu…bị ăn tẩn à? Tên khốn nào dám động vào cậu thế? Để mình lột da chúng nó!”
Lúc này Hứa Tịnh Nhi không có tâm trạng cũng như sức lực kể cho cô ấy. Tịnh Nhi chỉ lắc đầu, mệt mỏi nói: “Sau này sẽ nói cho cậu được không? Mình mệt quá, cậu có thể đưa mình về chung cư không?”
Thấy cô không muốn nói thì Tiêu Thuần bèn nuốt những lời định nói vào trong bụng: “Được, để mình đưa cậu về trước”.