Tiêu Thuần biết là không nên thúc giục cô. Vì chuyện tình cảm là chuyện của trái tim, lời của những người xung quanh chưa bao giờ là nhân tố để quyết định cả.
Dù Hứa Tịnh Nhi có quyết định như thế nào thì cô ấy cũng đều ủng hộ.
Tiêu Thuần vẫn phải tiếp tục xử lý công việc của mình, không thể trò chuyện lâu với Tịnh Nhi. Cô ấy nói: “Hứa Tịnh Nhi, nếu cậu không về thì đợi mình xong việc mình sẽ bay qua đó. Tới khi đó tới lượt cậu mời mình ăn rồi đấy”
Hứa Tịnh Nhi mỉm cười: “Ok, cậu tới thích ăn gì mình chiều”.
“Cậu nói rồi đấy nhé, mình phải họp tiếp đây. Cậu nhớ nhé, tin nhắn đó đừng trả lời, coi như không thấy nha. Cậu biết chưa?”
“Ừ”.
Sau khi tắt máy, Hứa Tịnh Nhi làm như Tiêu Thuần nói, thoát ra khỏi tin nhắn và không theo dõi nữa.
Cô hoặc là chính Khiết Thần đã không muốn dây dưa vào chuyện này thì cô cũng không cần làm gì cả, để tránh Khiết Thần hiểu lầm rằng cô vẫn còn muốn giăng mắc.
Hai ngày tiếp theo đều là cô cố gắng quen với nhịp sống mới. Đợi cô có thể dần điều chỉnh được cuộc sống thì cấp trên sẽ gửi nhiệm vụ mới tới cho cô.
Nhiệm vụ lần này khá dễ dàng. Đó là để cô đi phỏng vấn sếp của một tập đoàn. Chuyện nhỏ này thì Hứa Tịnh Nhi đã làm quá thuần thục rồi. Cô xem qua tài liệu và chuẩn bị câu hỏi phỏng vấn.
Cô nghe ngóng được thông tin rằng buổi sáng hôm nay vị sếp đó sẽ tham gia diễn đàn thương mại quốc tế. Sau khi kết thúc sẽ tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông. Đã có mấy bên tòa soạn gọi điện với họ nhưng thư ký của người này đều từ chối.
Nếu liên hệ riêng đã không được thì đành phải thực chiến thôi.
Lúc Hứa Tịnh Nhi xem tài liệu về người sếp này thì bỗng cảm thấy dường như đã nghe về người này ở đâu đó. Nhưng cô nhất thời không nghĩ ra nên cũng mặc kệ.
Dù sau thì chỉ cần cô chuẩn bị kỹ lưỡng, giành lấy cơ hội có thể phỏng vấn, có được câu trả lời mà cô muốn là được.
Diễn đàn kết thúc lúc mười hai giờ trưa. Các sếp trong giới doanh nhân lần lượt bước ra khỏi phòng hội nghị. Đám truyền thông đứng ở cửa nhào lên, lao về phía người sếp mà mình muốn phỏng vấn.
Hứa Tịnh Nhi cũng nhắm thẳng vào đối tượng của mình. Cô lao lên như mũi tên, vượt qua các nhà báo khác. Cô là người đầu tiên đứng trước mặt vị sếp này. Tịnh Nhi đơn giản giới thiệu về bản thân: “Chào sếp Trần, tôi là Hứa Tịnh Nhi, nhà báo của tòa soạn Z. Muốn phỏng vấn ông một chút có được không?”
Mỹ Kỳ – kẻ đối đầu không đội trời chung của cô cũng là người lao lên thứ hai. Cô ta mỉm cười, duyên dáng lên tiếng: “Sếp Trần, tôi là Mỹ Kỳ, cũng là nhà báo, ông còn nhớ tổng biên của chúng tôi chứ? Là tổng biên đã để tôi tới phỏng vấn ông”.
Hứa Tịnh Nhi chép miệng khinh thường. Lần nào Mỹ Kỳ cũng dùng thủ đoạn cả.
Thật không ngờ là tổng biên của cô ta lại quen sếp Trần. Nếu đúng là như vậy có khi sếp Trần sẽ nhận lời mời phỏng vấn của Mỹ Kỳ và từ chối cô cũng nên.
Mỹ Kỳ cũng cảm thấy mình nắm chắc phần thắng trong tay. Cô ta liếc nhìn Hứa Tịnh Nhi đầy khiêu khích, lại còn hất cằm.
Quả nhiên đúng như vậy, sếp Trần gật đầu: “Tổng biên tập Vương phải không? Tôi còn nhớ”.
Mỹ Kỳ cười càng đắc ý hơn: “Vậy…việc phỏng vấn…”
Nhưng ngay sau đó sếp Trần liếc nhìn Hứa Tịnh Nhi. Sau khi nhìn cô và nhớ ra điều gì đó thì người này đột nhiên lên tiếng: “Cô có phải là…Cố phu nhân không?”