Mục lục
Cố tổng lại phát điên rồi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng vậy, nói gì cũng cần có bằng chứng hết”, Hứa Tịnh Nhi gật đầu: “Nếu đã cần chứng cứ thì cháu sẽ đưa ra chứng cứ”.



“Chứng cứ của cháu chính là ông ấy”, Hứa Tịnh Nhi đưa tay lên chỉ về phía ông cụ Cố đang ở cạnh Bạch Ngọc Phương.



Tất cả mọi người đều nhìn theo hướng tay cô chỉ. Họ chỉ cảm thấy nực cười.



Ông cụ Cố đã nói rồi, rằng Bạch Ngọc Phương không hề làm hại ông ấy. Vậy mà Hứa Tịnh Nhi còn đưa ông cụ ra làm bằng chứng. Dù có cùng đường thì cũng không nên tạo ra trò cười như vậy chứ?



Bạch Ngọc Phương khựng người, sau đó cười lạnh lùng.






Bà ta vốn tưởng cô còn có con át chủ bài nào, xem ra bà ta đã không hề đoán nhầm. Cô chỉ còn mỗi ông cụ. Nếu như cô tưởng rằng ông cụ vẫn giữ được tỉnh táo dù đang bị bà ta thôi miên thì có lẽ cô đang đánh giá thấp bà ta quá.



Thắng thua đã phân định, Hứa Tịnh Nhi muốn phá vỡ đám cưới này là điều không thể nữa rồi.



Bạch Như Ngọc thản nhiên đáp lại: “Ồ”.



Vẻ mặt bà ta thách thức giống như đợi xem cô còn nói được gì nữa: “Vậy cháu nói xem ông cụ có thể trở thành bằng chứng thế nào đây? Nhưng lời ông ấy nói, mọi người đều nghe rõ. Dù cháu có hỏi hai lần, ba lần…thì cũng vậy mà thôi”.



“Đúng là như vậy”, Hứa Tịnh Nhi không hề phản bác.



“Vì khi đó ông đã bị cô thôi miên khống chế rồi nên đương nhiên sẽ không nói ra bất cứ điều gì mà cô không muốn. Thế nhưng…”



Cô dừng lại, chớp mắt và cười giảo hoạt, cố làm ra vẻ lo lắng: “Cô Bạch, e rằng lại khiến cô thất vọng rồi. Kế hoạch của cô công cốc rồi, vì đã tiêu tốn vào một người không mấy quan trọng”







“…”



Bạch Ngọc Phương chau mày: “Cháu nói gì?”



Hứa Tịnh Nhi không hề trả lời, chỉ hất cằm về phía ông cụ. Cô mím môi: “Ông để mọi người xem mình là ai đi”.



Ông cụ Cố gật đầu, sau đó nhìn mọi người, đưa tay lên gỡ lớp tóc giả trên đầu để lộ ra một mái tóc đen. Lúc này mái tóc không hề ăn nhập chút nào với khuôn mặt già nua của ông cụ.



Đám đông kinh hãi. Bạch Ngọc Phương cũng tái mặt.



Ông cụ vừa làm vừa lên tiếng: “Mọi người đừng vội, đợi tôi. Tôi phải tìm chai nước tẩy trang mới được. Đợi vài phút nhé. Cho tôi thời gian biểu diễn xíu”.



Giọng nói này rõ ràng là của một thanh niên, hơn nữa …không hề xa lạ mà có phần quen thuộc.



Ngay sau đó “ông cụ cố” lấy từ trong túi ra một lọ nước tẩy trang, đổ ra tay và xoa lên mặt. Lớp hóa trang lập tức tan ra, những nếp nhăn cũng biến mất để lộ ra khuôn mặt vốn dĩ của người đàn ông.



Anh ta cũng cởi áo vest ra, gỡ dụng cụ tạo thành cái lưng gù xuống.



Diện mạo thật sự của “ông cụ Cố” đã lộ ra trước mặt mọi người…Quả nhiên là…ông cụ Từ – Từ Soái.



Từ Soái lấy điện thoại trong túi ra, những ngón tay dài lướt trên bàn phím. Rồi anh ta giờ điện thoại lên cao để mọi người nhìn thấy mình video. Đó chính là hình ảnh “ông cụ Cố” đang bị Bạch Ngọc Phương thôi miên, để mọi người thấy đúng là bà ta đang thôi miên “ông cụ Cố” thật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK