Tất cả món ăn không thấy chút màu đỏ nào, khác xa với mấy món đầy ớt mà cô nấu trước kia.
“Khụ khụ…”, Hứa Tịnh Nhi lúng túng ho khan, đặt món ăn trong tay xuống, sau đó kéo ghế bên cạnh anh ra ngồi xuống, chớp mắt nói: “Không phải anh không ăn cay sao? Không phải tôi… lấy gà theo gà, lấy chó theo chó hay sao…”.
Phát hiện Cố Khiết Thần lườm mình, Hứa Tịnh Nhi lập tức đổi lời: “Là lấy chồng theo chồng!”.
Nói xong, tuân theo nguyên tắc nói nhiều sai nhiều, cô chỉ cầm đũa gắp thức ăn cho Cố Khiết Thần: “Ăn nhiều một chút, chồng à!”.
Cố Khiết Thần rủ mắt, che đi ý cười thoáng qua nơi đáy mắt, bắt đầu không khách sáo hưởng thụ sự ân cần của cô.
…
Cả ngày Hứa Tịnh Nhi đều xoay quanh Cố Khiết Thần, ăn táo gọt vỏ, tắm rửa chuẩn bị nước tắm, rửa mặt đưa khăn lông, đánh răng nặn kem đánh răng, còn sấy tóc cho anh, phục vụ khá chu đáo.
Sau đó, lúc cô đợi câu khẳng định của anh và đưa thiệp mời cho cô, Cố Khiết Thần lại phớt lờ ánh mắt trông chờ của cô, nằm xuống giường, nhắm mắt ngủ.
Hứa Tịnh Nhi nghiêng người, nhìn người đàn ông nằm ngủ yên tĩnh ở bên kia, tức đến nghiến răng. Cô trừng mắt nhìn anh với oán niệm cực kỳ sâu đậm, chỉ muốn đâm thủng người anh bằng ánh mắt.
Cố Khiết Thần cố ý không từ chối cô phải không? Sau đó chơi cô một vố?
Lúc này, cô thật sự muốn làm một hình nhân dán tên của Cố Khiết Thần vào, ra sức đâm kim vào anh giống như Dung ma ma đâm Tử Vi!
Oán niệm của Hứa Tịnh Nhi kéo dài đến ngày hôm sau, mà ngày mai là phải tổ chức tiệc hàng năm rồi. Nói cách khác, cô chỉ còn một ngày hôm nay để tranh thủ được tấm thiệp mời đó.
Nhưng Cố Khiết Thần cứ như vô địch kim cang, làm gì cũng không lay động được. Cô hạ thấp mình, nghĩ hết mọi cách, anh lại không nhắc tới một chữ nào. Cô vừa mệt vừa tức, lấy gối ôm trên ghế sofa lên đấm mấy cái.
Cô Lâm thấy hết biểu hiện lấy lòng cậu chủ của Hứa Tịnh Nhi hai ngày nay. Thấy cô liên tục gặp trở ngại, cô Lâm vừa ở bên lau sàn, vừa hờ hững cho cô ý kiến: “Cô chủ, tôi cảm thấy cô dùng sai biện pháp rồi”.
Hứa Tịnh Nhi sáng mắt lên: “Chị Lâm, chị có ý gì hay?”.
Cô vỗ vào sofa, tỏ ý bảo cô Lâm ngồi xuống, vẻ mặt khiêm tốn nhờ chỉ dạy: “Lâm lão tiền bối, xin hãy chỉ giáo!”.
Cô Lâm không lau sàn nữa, ngồi xuống, khẽ ho hai tiếng mới nói: “Chỉ giáo thì không dám, nhưng tôi có thể chia sẻ cho cô một ít kinh nghiệm sống”.
Hứa Tịnh Nhi lập tức lấy giấy bút ra.
Sau khi nghe xong kinh nghiệm sống của cô Lâm, gương mặt Hứa Tịnh Nhi đỏ lên. Cô Lâm vỗ vai cô, tổng kết một câu: “Sư phụ dẫn nhập môn, tu hành tùy mỗi người, cô chủ, hwaiting!”.
Cô Lâm, cô chạy theo trào lưu như vậy là nghiêm túc đấy à?
…
Buổi tối.
Cố Khiết Thần nằm trên giường như tối hôm qua, nhắm mắt ngủ.
Hứa Tịnh Nhi lại như kiến bò trên chảo nóng, muốn thực hiện cách của cô Lâm đưa ra nhưng thực sự là không làm được. Cô vô cùng băn khoăn, trằn trọc trở mình.
Nửa tiếng sau, có lẽ Cố Khiết Thần bị cô làm ồn, không nhịn được nữa mở mắt ra. Đôi mắt đen lạnh lùng liếc sang, giọng nói cất lên cũng rất lạnh: “Hứa Tịnh Nhi, cô có ngủ không?”.
Hứa Tịnh Nhi bị ánh mắt ấy dọa cho rụt đầu lại, gần như sắp từ bỏ, nhưng giây phút cuối cùng, cô vẫn hét lên: “Ngủ!”.
Sau đó, cô bỗng ngồi dậy, bổ nhào lên người Cố Khiết Thần.
Cố Khiết Thần không đổi sắc mặt nhìn Hứa Tịnh Nhi như con bạch tuộc quấn trên người mình, giọng nói vẫn rất bình thản: “Cô muốn làm gì?”.
Hứa Tịnh Nhi ở trước ngực anh ngẩng đầu lên, cọ sát trên người anh, cọ đến khi tầm nhìn ngang với mắt anh, cô mới hé đôi môi hồng hào căng mọng ra, nói rất nhỏ: “Tôi muốn… thì thầm bên gối”.