Mục lục
Cố tổng lại phát điên rồi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Soái chạy đến nỗi thở không ra hơi, đến trước mặt Cố Khiết Thần mới dừng lại, hai tay chống hông, người hơi cúi xuống, há miệng thở lấy thở để, trán mướt mải mồ hôi, chắc là đã chạy như bay đến đây.



“Nước, Khiết Thần, rót cho tôi cốc nước”.



Cố Khiết Thần nhất thời bất động, Hứa Tịnh Nhi thấy thế, vô thức giơ tay về phía tủ đầu giường, muốn rót nước giúp anh ta. Cô mới cử động, Cố Khiết Thần đã cất bước đi tới, rót một cốc nước đưa cho Từ Soái.






Từ Soái nhận lấy, ngửa cổ, một hơi cạn sạch, dường như lúc này mới sống lại.



Hứa Tịnh Nhi nhìn dáng vẻ gấp gáp của anh ta thì đã đoán được là chuyện gì. Không chờ anh ta lên tiếng, cô đã hỏi trước: “Có phải anh đã điều tra được mối quan hệ giữa Tiêu Thuần và Vân Nhu không?”.



Hứa Tịnh Nhi từng nghe Cố Khiết Thần nói, gia tộc của Từ Soái có làm kinh doanh về thám tử, sở hữu mạng lưới thông tin khổng lồ. Nếu anh ta điều tra, cho dù Tiêu Thuần và Vân Nhu giấu giếm mối quan hệ kín đáo đến đâu, thì chắc cũng có thể điều tra ra manh mối.



Từ Soái khó khăn lắm mới hít thở bình thường được, không rào trước đón sau mà nói luôn với Hứa Tịnh Nhi: “Ừ, điều tra ra rồi, chỉ có điều kết quả này… thực sự nằm ngoài dự đoán của tôi”.



Yết hầu anh ta chuyển động, hít sâu một hơi, tay vịn vào thành giường, nói tiếp: “Vân Nhu và Tiêu Thuần… là chị em ruột cùng bố khác mẹ, Vân Nhu là con của bạn gái bác Tiêu sinh trước khi bác ấy kết hôn. Mẹ của Vân Nhu sau khi sinh xong, sức khỏe vẫn luôn không tốt, sau đó bệnh nặng qua đời. Bác Tiêu từng đưa Vân Nhu về nhà họ Tiêu ở một thời gian, lúc đầu Thuần Thuần cũng không chấp nhận cô ta, cho đến khi…”



Giọng nói của Từ Soái hạ thấp, có chút thở dài: “Có một lần Thuần Thuần mải chơi ngã xuống bể bơi, suýt nữa thì chết đuối, là Vân Nhu đã cứu cô ấy”.



Vân Nhu và Tiêu Thuần là chị em…



Vân Nhu còn từng cứu mạng Tiêu Thuần!



Hai thông tin này quả thực khiến Hứa Tịnh Nhi kinh ngạc.



Trước đó cô đã từng suy đoán rất nhiều, cùng lắm cũng chỉ đoán được mối quan hệ giữa Vân Nhu và Tiêu Thuần không hề đơn giản, nhưng không ngờ bọn họ lại có quan hệ huyết thống.



“Chúng tôi và Thuần Thuần chơi với nhau từ bé, sở dĩ không biết cô ấy có một người chị là vì tính tình bác gái rất mạnh mẽ, trong mắt không chứa nổi một hạt cát. Vân Nhu chỉ ở nhà họ Tiêu một thời gian ngắn liền bị đưa đi. Hơn nữa dù sao đây cũng là chuyện mất mặt trong nhà, nên không ai nhắc đến. Tôi cũng nhờ tìm được một người giúp việc già đã nghỉ hưu, mới biết được những chuyện xa xưa này”.



Từ Soái nói một hồi, không khỏi phát cáu: “Con ngốc Thuần Thuần này, chắc là vì chuyện đó nên mới giúp Vân Nhu, cô ấy tưởng mình vĩ đại lắm sao? Đúng là ngốc hết chỗ nói! Hơn nữa, ai tốt với cô ấy, ai lợi dụng cô ấy, cô ấy thực sự không nhìn ra sao? Vì Vân Nhu mà làm hại người chị em tốt như cô, rốt cuộc cô ấy đang nghĩ gì vậy?”.



Hứa Tịnh Nhi tiêu hóa xong tất cả thông tin, lại đưa mắt nhìn văn kiện vẫn đang nằm trong tay, đáy mắt có rất nhiều cảm xúc lướt qua. Cuối cùng, tất cả hình thành một hình ảnh cụ thể trong đầu cô.



Cô ngước mắt nhìn về phía Cố Khiết Thần: “Bây giờ em muốn gặp Thuần Thuần, em đã biết cô ấy nghĩ gì rồi, em phải gặp cô ấy ngay lập tức”.



Cố Khiết Thần gật đầu: “Được, để anh bảo trợ lý Lâm chuẩn bị xe”.



Từ Soái nghe mà không hiểu đầu cua tai nheo ra sao: “Hứa Tịnh Nhi, cô đã biết gì rồi? Thuần Thuần nghĩ gì? Cô đừng úp mở nữa, mau nói đi”.



Hứa Tịnh Nhi liếc anh ta một cái: “Tôi vẫn phải chứng thực những suy đoán của mình qua lời nói của Thuần Thuần đã, anh muốn biết thì chờ tôi gặp cô ấy xong sẽ nói cho anh biết”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK