Hứa Tịnh Nhi khựng người, đồng tử co lại, đầu óc trở nên trống rỗng.
Người cũng ngạc nhiên không kém là ông cụ Cố. Ông cũng cũng sững sờ mất nửa phút mới lên tiếng với vẻ không dám tin: “Khiết Thàn, ý cháu muốn công khai chuyện kết hôn giữa cháu và Hứa Tịnh Nhi. Chính thứ thừa nhận con bé là vợ cháu đúng không?”
Trước đó để bắt Khiết Thần chịu cưới Hứa Tịnh Nhi thì ông đành phải đồng ý cho Khiết Thần không công khai mối quan hệ này, dẫn đến việc Hứa Tịnh Nhi không được công nhận là nữ chủ nhân nhà họ Cố. Vì vậy những ngay cả những người trong nhà cũng chưa từng thực sự coi Hứa Tịnh Nhi là người nhà mình.
Trong giới hào môn, được thừa nhận là một chuyện hết sức quan trọng. Chỉ có được thừa nhận, được thông báo với bên ngoài thì những người trong giới mới chấp nhận và coi trọng cô.
Nói cách khác, Tô Tử Thiến dù ở bên cạnh Khiết Thần ba năm nhưng chưa bao giờ được anh công bố là bạn gái. Tất cả mọi người không thể nào gắn cho cô ta cái mác là bạn gái Khiết Thần, cuối cùng chỉ là một bạn gái tin đồn mà thôi.
Vậy mà lần này Khiết Thần lại muốn công khai trong buổi tiệc mừng thọ, điều đó đủ để chứng minh anh thật sự muốn tất cả mọi người đều biết Hứa Tịnh Nhi là vợ anh, muốn dành tặng cho cô sự tôn trọng và vinh dự cao nhất. Từ nay về sau, không ai dám cười nhạo, không tôn trọng cô nữa. Hứa Tịnh Nhi cũng danh chính ngôn thuận trở thành Cố phu nhân, nữ chủ nhân của nhà họ Cố.
“Đúng vậy ạ”, Khiết Thần vẫn nhìn Hứa Tịnh Nhi. Khuôn mặt anh đầy vẻ dịu dàng. Anh đáp lại, không cần suy nghĩ, vô cùng dứt khoát.
Ông cụ Cố lập tức hết giận, nở nụ cười tới đỏ cả mặt giống như mới uống rượu. Ông gật đầu liên tục: “Tốt, tốt lắm! Khiết Thần à Khiết Thần, cuối cùng thì cháu cũng nghĩ thông rồi, ông rất vui”.
Ông vốn tưởng, phải còn đợi lâu lắm mới có được ngày này. Thật không ngờ, niềm vui lại đến nhanh như vậy.
Quả nhiên ông cụ không nhìn lầm, Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi đều có tình cảm với nhau, vì vậy dù đường tình duyên trắc trở thì đến cuối cùng vẫn có thể đi về phía nhau.
Xem ra, trước khi ông cụ gần đất xa trời có lẽ có hi vọng được bế chắt rồi.
Ông cụ vui tới mức không cả ăn cơm, cứ thế đứng dậy, đi ra khỏi nhà hàng: “Buổi tiệc thọ lần này, ông sẽ mời toàn bộ bạn bè tới, để họ thấy Tịnh Nhi bé bỏng của ông xinh đẹp như thế nào”.
Sau đó ông quay qua nói với người giúp việc: “Mau đi tìm sổ điện thoại, tôi sẽ gọi cho từng người, không được để sót bất kỳ ai, tất cả đều phải tới”.
“Để cho cái đám trước giờ chỉ biết cười sau lưng tôi , nói cháu tôi không lấy vợ, không có người nối dõi bị vả nát mặt luôn”.
Cùng với bóng dáng ông cụ xa dần thì giọng nói cũng biến mất. Nhà hàng trở lại vẻ yên tĩnh vốn có.
Khiết Thần nhìn Hứa Tịnh Nhi từ đầu tới cuối vẫn im lặng thì đôi mắt ánh lên vẻ u ám. Anh nói nhỏ: “Em ăn no rồi phải không, chúng ta ra ngoài hoa viên đi dạo nhé”.
Dứt lời, Khiết Thần đặt đũa trong tay Hứa Tịnh Nhi xuống, lập tức cầm tay cô rời khỏi nhà hàng, đi vào hoa viên.
Gió nhẹ thổi tới, hương hoa thoang thoảng khiến người ta cảm thấy thật thư thái.
Đi tới giữa vườn hoa, Khiết Thần dừng bước, ôm lấy vai cô và đứng đối diện. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, lên tiếng: “Hứa Tịnh Nhi, xin lỗi em, anh đã tiền trảm hậu tấu mất rồi”.