Mục lục
Cố tổng lại phát điên rồi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người mở cửa là một phụ nữ mặc đồ y tá, thấy là Tả Tư thì cung kính nói: “Cô Tả đến đấy à?”.



Tả Tư gật đầu, sau đó phân phó: “Cô ra ngoài đi”.



Người phụ nữ nghe lời đi ra ngoài.



“Vào đi”, Tả Tư nói với Hứa Tịnh Nhi rồi cất bước vào trong.



Hứa Tịnh Nhi mím môi, bước vào.



Căn phòng rất rộng, giữa phòng là một chiếc giường lớn, trên giường có một người đàn ông đang nằm, anh nhắm mắt, dường như đang ngủ say.



Bên cạnh giường đặt các loại thiết bị máy móc, Hứa Tịnh Nhi không hề xa lạ, vì phòng bệnh của ông cụ Cố gần như cũng sắp xếp như vậy, đó là máy móc duy trì sự sống.






Hứa Tịnh Nhi dần tiến lại gần, cô đã hiểu câu nói “mong cô đừng kích động” mà Tả Tư nói với cô khi nãy nghĩa là gì.



Cố Khiết Thần trên giường bệnh gầy đến mức đường nét khuôn mặt có chút biến dạng, sắc mặt trắng bệch, đôi môi không còn chút máu, chỉ có thể dựa vào ngũ quan mà lờ mờ nhận ra anh.



Trái tim Hứa Tịnh Nhi co rút, ánh mắt cũng đanh lại.



Tả Tư liếc cô một cái, nói một câu an ủi: “Cô yên tâm, vẫn chưa chết, còn thở thoi thóp”.







Hứa Tịnh Nhi im lặng một lát, hỏi: “Lúc nào anh ấy có thể tỉnh lại?”.



“Không biết, cô muốn nói chuyện với anh ấy thì chờ đi”.



Tả Tư nói xong câu này, lại nói thêm: “Tôi còn chuyện khác phải xử lý, cô muốn chờ thì cứ ở đây chờ, tôi qua phòng làm việc, có chuyện gì thì gọi tôi”.



Dứt lời, cô ta cất bước định đi, lúc đi đến cửa, cô ta bỗng ngoảnh lại nhìn Hứa Tịnh Nhi, ánh mắt phức tạp, sau đó ra khỏi phòng, đóng cửa lại.



Hứa Tịnh Nhi không làm ồn đến anh, cô kéo ghế, ngồi bên cạnh giường, đôi mắt đen vẫn ngắm anh thật kĩ.



Càng ngắm cô càng nhíu mày, dường như có cảm giác xa lạ khó hiểu…







Tin Hứa Tịnh Nhi được bảo lãnh đưa đi một tiếng sau đã đến tai Tả An.



Trong phòng làm việc, Kiều Sở nhìn Tả An ngồi sau bàn làm việc, đang lâm vào trầm tư, anh ta im lặng một lát rồi vẫn lên tiếng: “Anh Tả, anh nghĩ ai đang bảo vệ cô Hứa?”.



Tả An nhếch môi, đáy mắt lóe lên vẻ mỉa mai, không đáp mà hỏi ngược lại: “Cậu nói thử xem?”.



Ngoài Cố Khiết Thần ra thì có thể là ai chứ?







Khi ông Tả giao đoạn video nặc danh ra, anh ta đã suy nghĩ cách bảo vệ Hứa Tịnh Nhi, nhưng anh ta không thể dùng cách quá trực tiếp, làm vậy sẽ đắc tội với ông Tả. Huống hồ, Hứa Tịnh Nhi không hề cầu cứu anh ta, anh ta cũng cần cân nhắc xem rốt cuộc có nên làm vậy không.



Nếu anh ta cứu về một cô gái không bao giờ yêu anh ta, thì có đáng để anh ta mạo hiểm như vậy không?



Khi anh ta còn chưa suy nghĩ rõ ràng, thì Cố Khiết Thần đã ra tay, hơn nữa còn dùng cách đơn giản trực tiếp như vậy.



Nhưng anh ta thấy, Cố Khiết Thần làm vậy quá là ngu xuẩn, bởi vì khi anh ta và bố anh ta nghĩ rằng anh đã chết, thì anh lại vì Hứa Tịnh Nhi mà để lộ bản thân.



Nhưng sự bất chấp của anh lại là hành động mà anh ta không bao giờ làm được.







Lúc chạng vạng thì Cố Khiết Thần chậm rãi tỉnh lại.



Sau khi mở mắt, anh đảo tròng mắt cứng ngắc, chậm rãi nhìn vào đôi mắt trắng đen rõ ràng của Hứa Tịnh Nhi, sau đó từ từ nhếch khóe môi, giọng nói khàn khàn, khẽ gọi: “Hứa Tịnh Nhi”.



Trong lúc nói, anh còn khó khăn giơ tay lên chìa về phía Hứa Tịnh Nhi.



Thấy hành động của anh, Hứa Tịnh Nhi cũng vươn tay, khẽ nắm lấy bàn tay đang chìa ra của anh.



Giây phút đó, lông mày của cô khẽ nhíu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK