Máu chảy ra mỗi lúc một nhiều. Sắc mặt Hứa Tịnh Nhi dần trở nên trắng bệch. Đôi mắt cô bắt đầu đờ đẫn và nặng trĩu.
“Hứa Tịnh Nhi, nhìn anh này!”, giọng nói khàn khàn, vừa trầm vừa thấp của anh không còn giữ được vẻ điềm tĩnh nữa. Anh nói gấp gáp như sợ cô sẽ không còn nghe thấy.
Hứa Tịnh Nhi di chuyển đồng tử một cách chậm chạp giống như nghe thấy anh nói. Chỉ có điều cô không thể tập trung vào một điểm và lại nhanh chóng nhắm mắt lại.
Giọng nói của Khiết Thần lại vang lên: “Hứa Tịnh Nhi không được ngủ! Em nghe thấy không?”
Nói tới đây, anh bắt đầu cảm thấy sợ hãi, giọng anh trầm thấp hơn bao giờ hết.
Hứa Tịnh Nhi khẽ run run mi mắt. Cô gượng mở, nhìn anh. Cô thấy anh chau chặt mày, có phần uất ức khi để cô bị thương. Anh không muốn cô ngủ, lại còn hung dữ đến vậy.
“Hứa Tịnh Nhi, cố gắng một chút. Ngoan nào…”
Sau khi Tiêu Thuần hoàn hồn thì cũng vội vàng chạy tới. Cô ấy thấy Hứa Tịnh Nhi nằm yếu ớt dưới đất thì hai mắt đỏ hoe. Cô ấy quỳ xuống bên cạnh, không dám động vào Hứa Tịnh Nhi, chỉ kêu lên bằng giọng khàn đặc: “Tịnh Nhi, cố lên, cậu sẽ không sao hết. Đừng sợ, đừng sợ…”
Sau khi xe cứu thương đến nơi, nhân viên cứu hộ vội vàng cầm máu rồi cẩn thận đưa Hứa Tịnh Nhi lên cáng cứu thương, đưa lên xe. Khiết Thần theo sát bên cạnh.
Tại bệnh viện.Đọc nhanh tại TruyenApp.Online
Khiết Thần nắm chặt tay Hứa Tịnh Nhi không buông, cho tới khi cô được đẩy vào phòng phẫu thuật. Anh càng siết mạnh tay cô hơn và nói: “Hứa Tịnh Nhi, em không được chết, tuyệt đối không được!”
Người con gái gần rơi vào trạng thái hôn mê dường như đang nhìn anh. Mà dường như lại không phải.
Ngay sau đó, Hứa Tịnh Nhi bị đẩy đi. Tay của cô dần rời khỏi tay anh. Cánh cửa trước mặt Khiết Thần đóng lại. Đèn phía trên lóe lên ánh sáng đỏ.
Anh đứng bất động. Trong đầu đều là hình ảnh toàn thân đẫm máu của Hứa Tịnh Nhi, từng mảng máu hiện ra…
Vừa rồi khi cánh tay cô dần buông khỏi cánh tay anh, cảm giác đó giống như cô sắp biến mất khỏi cuộc đời anh vậy. Anh siết chặt nắm đấm tới mức sống lưng nổi cả gân xanh.
Dường như anh muốn nắm chặt tay cô để cô không thể biến mất…
Sau mười mấy phút trợ lý Lâm lao tới. Thấy Khiết Thần ngồi dựa vào ghế, khuôn mặt tuấn tú của anh không chút biểu cảm. Thậm chí ánh mắt anh lạnh như băng. Trợ lý Lâm cảm nhận được cơ thể anh đang run lên.
Cố tổng lại sợ hãi sao…
Anh ta đi theo Cố tổng lâu như vậy, chưa bao giờ thấy dáng vẻ sợ sệt của anh. Anh là Khiết Thần mà. Không chuyện gì có thể làm khó được anh. Chuyện gì anh cũng đều có thể điềm tĩnh xử lý gọn gàng.
Trước đây anh ta từng nghĩ lúc mình còn thở có khi nào được nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Cố tổng không nhỉ…
Giờ thì anh ta thấy rồi…
Hóa ra không phải anh không biết sợ. Hóa ra khi đối diện với việc người mình yêu xảy ra chuyện, anh cũng sợ hãi, cũng khủng hoảng…thậm chí còn yếu đuối.
Hứa Tịnh Nhi không thể xảy ra chuyện gì được. Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì anh ta thật sự không biết Cố tổng sẽ như thế nào!