Hứa Tịnh Nhi ngẩng đầu nhìn Cố Khiết Thần đang đứng bên cạnh, anh nhận ra, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt lóe lên tia sáng có thể khiến người ta yên lòng, khiến cô bất giác giơ tay lên, cánh tay thon nhỏ ôm lấy eo anh, vùi khuôn mặt vào lòng anh.
Bàn tay to lớn của Cố Khiết Thần nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen của cô, động tác dịu dàng như đang vuốt một con búp bê dễ vỡ.
Hứa Tịnh Nhi cùng bác sĩ đi làm xét nghiệm, nhưng không xét nghiệm được bất cứ loại thuốc nào còn sót trong người cô. Hứa Tịnh Nhi cũng không biết kết quả này là nằm trong dự liệu, hay là nằm ngoài dự liệu nữa.
Mưu kế này được lên sắp đặt quá chuẩn xác tỉ mỉ, đương nhiên sẽ không dễ dàng để lại bất cứ chứng cứ nào để cô xoay mình.
Cảnh sát đến ngay sau đó, sau khi xuất trình thẻ, xác định lúc này cảm xúc của cô ổn định, mới bắt đầu lấy khẩu cung.
Tuy hiện giờ mọi chuyện đều rất bất lợi cho cô, nhưng Hứa Tịnh Nhi vẫn kể lại rõ ràng những chuyện cô biết, chuyện mà cô không làm thì cô sẽ không thừa nhận.
Cố Khiết Thần vẫn luôn ở bên cạnh Hứa Tịnh Nhi, cho đến khi chuông điện thoại của anh vang lên. Anh lấy điện thoại ra nhìn, sau đó ngón tay chỉ về phía cửa sổ ở hành lang, ra hiệu anh qua đó nghe điện thoại.
Đến bên cửa sổ, ngón tay Cố Khiết Thần mới trượt qua màn hình, kề điện thoại vào tai, bình thản nói: “Nói”.
Người bên kia điện thoại là Từ Soái, giọng nói của anh ta có chút nghiêm trọng, báo lại tình hình của Vân Nhu: “Vừa phẫu thuật xong, Vân Nhu không có nguy hiểm về tính mạng, nhưng… tay trái của cô ấy đã tàn phế rồi, sau này cho dù hồi phục thì cũng không thể tiếp tục đánh đàn dương cầm nữa”.
Đây là kết quả tồi tệ nhất mà anh đoán được, không ngờ sợ cái gì thì cái đó đến.
“Được, tôi biết rồi”.
Từ Soái thở dài: “Khiết Thần, phía Hứa Tịnh Nhi vẫn ổn chứ?”.
“Cô ấy không sao”.
Từ Soái do dự một lát rồi vẫn hỏi ra miệng: “Anh định giải quyết chuyện này thế nào? Vân Nhu tỉnh lại, chịu cú sốc này thì chắc chắn sẽ không cam lòng bỏ qua”.
Nếu chỉ tố cáo bắt cóc, thì Cố Khiết Thần có camera quay được người đàn ông giả mạo anh, việc anh đưa Hứa Tịnh Nhi đi vẫn có thể chứng minh Hứa Tịnh Nhi không phải là đồng phạm với anh.
Nhưng việc Hứa Tịnh Nhi đâm Vân Nhu thì lại bị tất cả mọi người tận mắt chứng kiến. Nếu cô không có chứng cứ đủ mạnh để chứng minh bản thân vô tội, thì sẽ rất khó rửa sạch tội cố ý gây thương tích.
Hơn nữa, hiện giờ tất cả giới truyền thông đều đã biết, không thể ém chuyện này được nữa, mà chỉ càng ngày càng lớn hơn.
Cố Khiết Thần nhất thời không nói gì, khóe mắt liếc thấy Hứa Tịnh Nhi đã lấy khẩu cung xong, anh vẫn điềm nhiên nói: “Tôi cúp máy trước đây”.
Dứt lời, không cho Từ Soái thời gian phản ứng, anh ngắt luôn điện thoại, sau đó sải bước về phía Hứa Tịnh Nhi.
“Mệt rồi chứ gì? Anh đưa em về khách sạn nghỉ ngơi đã”.
Hứa Tịnh Nhi quả thực cảm thấy mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, dù sao tinh thần cũng bị căng thẳng suốt, lại không ăn không uống gần hai ngày, lúc này cô đã sắp ngất đi rồi.
Cô mệt mỏi gật đầu.
Cố Khiết Thần không nói gì, ôm cô lên.
Anh đưa cô về khách sạn, đầu tiên là xả nước nóng, ôm cô vào để cô ngâm mình, sau đó bước ra ngoài, gọi điện thoại bảo người mang cháo và đồ ăn thanh đạm tới, lại rót thêm một cốc nước nóng, bước vào phòng tắm, giúp cô uống hết.
Chờ cô tắm xong, Cố Khiết Thần dùng khăn tắm bọc cô lại, rồi lại ôm ra, đặt trên giường, sau đó bưng bát cháo, cầm thìa, bón cho cô từng thìa một.