Cô biết tính chiếm hữu của anh lớn đến mức nào, cho nên tự giác lên tiếng trước vẫn hơn, tránh lại phát sinh hiểu nhầm không đáng có.
Cố Khiết Thần bị lời nói của cô cắt ngang mạch suy nghĩ, anh định thần lại, ánh mắt hướng về phía cô, nhìn vào đôi mắt sáng long lanh của cô, trông vô cùng chân thành, không giống như đang giấu giếm hay che đậy điều gì.
Anh khẽ hé miệng: “Ừ, biết rồi”.
Hứa Tịnh Nhi thầm thở phào, dù sao cũng mới trải qua chuyện Vân Nhu, cô không hề muốn xảy ra bất cứ sóng gió không cần thiết nào nữa.
Nhưng lời ban nãy cấp trên đại nhân nói lại khiến cô tò mò, cô lưỡng lự một lúc, vẫn không kiềm chế được mà lên tiếng: “Phải rồi, hai bằng chứng anh đưa ra trên tòa đều là anh điều tra ra được à?”.
Hai chứng cứ đó, một cái là báo cáo tình trạng tay của Vân Nhu, một cái là chỉ ra Vân Nhu mua thêm bảo hiểm tay.
Hôm đó trong nhà giam, lúc cô và Cố Khiết Thần nắm tay nhau thắm thiết không rời, trong đầu cô chợt lóe lên suy nghĩ, có khi nào tay Vân Nhu có điểm đáng nghi, cô luôn có cảm giác tay của cô ta bị thương nghiêm trọng quá trùng hợp, cứ như đã được tính toán kỹ lưỡng vậy.
Lúc đó cô đã nói điều này với Cố Khiết Thần, để Cố Khiết Thần đi điều tra, có thể đó là bước đột phá.
Sự thật chứng minh, cũng chính là vì thế mà cô được phóng thích vô tội.
Cố Khiết Thần lười nhác tựa người vào đầu giường, cánh tay duỗi ra, nắm lấy cổ tay Hứa Tịnh Nhi. Kéo một cái, cô đã rơi vào vòng tay anh, Hứa Tịnh Nhi không phản kháng, thuận thế dựa luôn vào người anh.
Bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của cô, Hứa Tịnh Nhi ngoan như một con mèo, cảm giác ghen tuông ban nãy dồn nén trong lồng ngực dần dần tan biến, anh mới thoải mái trả lời cô: “Trước khi anh cho người đi điều tra, hai chứng cứ đó đã được đưa đến rồi”.
Kể cả anh đi điều tra, thì cũng tra ra được thôi, chỉ là có người trực tiếp đưa đến, anh cũng tiết kiệm được nhiều thời gian hơn, sau đó anh cho người đi xác nhận, đảm bảo tính xác thực rồi mới đưa lên tòa.
“Há?”.
Hứa Tịnh Nhi đang nằm trong lòng anh kinh ngạc ngóc đầu lên: “Cả hai đều là người khác gửi đến sao?”.
Vậy xem ra, một trong hai cái đích thị là cấp trên đại nhân gửi đến, vậy… cái còn lại thì sao?
“Ừ, hai cái đều được gửi đến nặc danh, mỗi cái đến từ một địa chỉ khác nhau, có điều cụ thể là ai gửi đến thì anh không tìm hiểu, dù sao cũng là người muốn giúp em thôi”.
Cố Khiết Thần cúi xuống nhìn cô, ngón tay khẽ vuốt ve cằm cô: “Đột nhiên em lại hỏi như vậy, chắc một cái là cấp trên đại nhân của em gửi đến rồi, Hứa Tịnh Nhi, xem ra người quan tâm em cũng không ít nhỉ?”.
Giọng điệu chua chát này…
Ban nãy cô khó khăn lắm mới xoa dịu được anh, không muốn anh lại nổi cơn ghen, tạm thời cô cũng không quan tâm chứng cứ còn lại là ai gửi đến nữa.
Hứa Tịnh Nhi vội vàng cười nịnh, nói: “Người quan tâm em nhất là anh mà, thời gian vừa rồi, anh vì em mà vất vả chạy đôn chạy đáo, hôm nay lại phải ra tòa, em thực sự rất cảm động”.
Cố Khiết Thần cau mày: “Rồi sao nữa?”.
Sao là sao?
Sao cái gì?
Hứa Tịnh Nhi ngây ra mất mấy giây, mới ý thức được ý anh muốn nói gì.
Đúng là đồ tư bản độc ác, làm một việc thì bắt buộc phải đòi lại thù lao tương xứng.
Hứa Tịnh Nhi mím chặt môi, hít vào vài hơi thật sâu, mới lí nhí thốt ra mấy chữ.