Hơn nữa, không phải anh đã có giai nhân bên cạnh rồi sao? Không phải muốn hâm nóng ngọn lửa tình yêu với người yêu cũ yêu dấu của mình rồi sao? Cần gì phải đến quấy nhiễu tâm hồn cô!
“Không cần đâu, anh bận bịu như vậy, anh đi làm việc đi, không cần ở với tôi”, Hứa Tịnh Nhi một hơi nói hết những lời này, trả điện thoại trong tay cho anh.
Cố Khiết Thần không nhận, anh nheo mắt lại, đường nhìn lướt qua gương mặt của Hứa Tịnh Nhi một lần nữa, nhìn đến nỗi ánh mắt cô không khỏi lóe lên. Cô cụp mắt xuống, tránh ánh nhìn của anh.
Hứa Tịnh Nhi không muốn bị anh nhìn ra, âm thầm hít sâu một hơi, cố gắng dùng giọng bình tĩnh bổ sung: “Thật ra tôi cũng nghỉ ngơi đủ rồi, hai ngày nữa sẽ về, anh thật sự không cần đến ở cùng tôi đâu”.
Dù có che giấu thế nào, trong giọng nói của cô vẫn hơi run rẩy.
Lúc Vân Nhu khiêu khích cô, cô có thể phản bác một cách đầy khí thế, nhưng… giữa cô và Cố Khiết Thần có thể tiếp tục hay không, xưa nay đều không phải chuyện cô có thể quyết định.
Nếu Cố Khiết Thần thật sự muốn về bên cạnh Vân Nhu, nếu Cố Khiết Thần thật sự muốn đề nghị ly hôn, nếu anh vẫn giống như ba năm trước, chớp mắt đã không cần cô nữa thì cô phải làm sao?
Mấy ngày nay cô trốn ở đây, trong tiềm thức thật ra là sợ Cố Khiết Thần ngửa bài với cô.
Trước kia cô muốn ly hôn, muốn giải thoát, nhưng sự dịu dàng của người đàn ông này bất tri bất giác lại mở cửa trái tim cô một lần nữa. Những ngày qua bọn họ ở bên nhau ấm áp như vậy thật sự không có chút trọng lượng nào đối với Cố Khiết Thần sao?
Cô kiên trì yêu Cố Khiết Thần nhiều năm như vậy, đoạn đường này vô cùng trắc trở, từng vấp ngã rất đau rất đau, cô cũng chống chịu được. Nhưng vì sao cứ vào lúc ngỡ như nhìn thấy được ánh mặt trời thì lại giáng cho cô một đòn nặng nề như vậy?
Làm sao cô có thể cam tâm…
Nghĩ một hồi, cô lại bắt đầu cảm thấy nực cười. Nếu Cố Khiết Thần không cần cô, cô không cam tâm mà có thể khiến anh thay đổi ý định được sao? Cô trốn tránh là có thể xoay chuyển được sao?
Trong lúc Hứa Tịnh Nhi suy nghĩ lung tung, Cố Khiết Thần vẫn luôn im lặng bỗng nhiên lên tiếng: “Hứa Tịnh Nhi, em đang trốn tránh anh?”.
Mặc dù là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu của anh lại khẳng định.
Mạch suy nghĩ lập tức bị kéo về, đáy mắt Hứa Tịnh Nhi nhanh chóng lóe lên vẻ hoảng loạn, nhưng chẳng mấy chốc cô đã bình tĩnh lại, lắc đầu: “Không có”.
Cằm cô bỗng dưng bị ngón tay thon dài nắm lấy, đầu Hứa Tịnh Nhi bị ép buộc ngẩng lên, không tránh khỏi đôi mắt có thể nhìn thấu lòng người của anh.
Trái tim Hứa Tịnh Nhi đập thình thịch.
Cố Khiết Thần dường như không nghe thấy lời phủ nhận của Hứa Tịnh Nhi, hỏi tiếp: “Vì sao?”.
Hứa Tịnh Nhi im lặng.
Cô biết, nếu lúc này cô nói rõ ra, có lẽ… bọn họ sẽ thật sự chia tay nhau, cũng có thể cho dù cô không nói rõ trước, Cố Khiết Thần cũng thuận theo chủ đề này mà nói tiếp.
Cô không khỏi cắn môi, nhìn đôi môi khẽ động đậy của anh. Cô giống như đang đợi tuyên án, đợi câu nói tiếp theo của anh.
“Hứa Tịnh Nhi, anh…”.
Cố Khiết Thần khó có khi không dễ mở miệng. Anh dừng lại mấy giây, đôi môi mỏng mím lại, sau đó mới chậm rãi nói: “Có phải anh đã làm sai gì rồi không?”.
Theo lời anh nói ra, gương mặt tuấn tú thoáng qua vẻ cực kỳ mất tự nhiên, thậm chí đôi mắt đen của anh cũng không nhìn cô nữa.
Yết hầu của Cố Khiết Thần chuyển động, cứng nhắc nói ra từng chữ những lời muốn nói: “Anh không hiểu tâm tư phụ nữ các em cho lắm, nếu anh làm sai thì em cứ nói, anh… sẽ cố gắng sửa đổi”.