Chuyện này quả thực rất khó giải quyết, tuy Cố Khiết Thần không để lộ cảm xúc gì, nhưng Từ Soái nghĩ chắc là anh tạm thời cũng không nghĩ ra điểm đột phá nào.
Anh ta nhíu mày suy nghĩ, nảy ra một ý: “Hay là anh cứ giả vờ đồng ý với điều kiện của Vân Nhu trước, để cô ấy ổn định đã, nhằm kéo dài thời gian?”.
Cuối cùng Cố Khiết Thần cũng nhìn anh ta, ánh mắt lạnh lùng kia lập tức khiến Từ Soái phải rùng mình.
Được rồi, bảo Cố Khiết Thần giả vờ dỗ dành phụ nữ, trừ khi người phụ nữ kia là Hứa Tịnh Nhi, còn những người khác… chắc là còn lâu!
Chuông điện thoại của Cố Khiết Thần bỗng vang lên, anh lấy ra xem, thấy là trợ lý Lâm gọi đến, liền ấn nút nghe: “A lô”.
Giọng nói của trợ lý Lâm vô cùng sốt ruột, không có thời gian nói những lời thừa thãi mà vào thẳng vấn đề: “Cố tổng, không hay rồi, phía cô chủ xảy ra chuyện!”.
Cố Khiết Thần không nói lời nào đã cúp máy, rồi cất bước đi về phía cổng bệnh viện.
Đương nhiên Từ Soái cũng nghe thấy lời trợ lý Lâm nói, nhưng phản ứng không nhanh bằng Cố Khiết Thần, anh ta chậm chạp mất mấy giây mới cất bước đuổi theo anh.
…
Sau khi bọn họ rời đi, một người phụ nữ ôm theo bó hoa, tới phòng bệnh của Vân Nhu.
Lúc cô ấy bước vào, Vân Nhu đang ngồi dựa vào đầu giường, một tay đang cầm điện thoại nói chuyện, thấy có người đến, cô ta vội vàng cúp máy rồi mới nói: “Thuần Thuần, cô đến rồi”.
Tiêu Thuần bước tới, đặt hoa lên tủ đầu giường, nhìn khuôn mặt trắng bệch yếu ớt của cô ta, bình thản nói: “Cô vẫn ổn chứ?”.
Sau khi đọc báo lúc chiều tối, cô ấy lập tức đến đây ngay.
Vân Nhu vô lực nhếch môi, khó khăn giơ bàn tay trái bị thương lên trước mặt Tiêu Thuần, cố nén cảm xúc suy sụp: “Tay của tôi đã bị Hứa Tịnh Nhi làm cho tàn phế rồi, cô nói tôi còn có thể ổn sao?”.
Tiêu Thuần nhìn bàn tay kia một lúc lâu, khẽ mím môi, nói: “Anh Khiết Thần sẽ tìm bác sĩ tốt nhất để chữa trị cho cô”.
“Hừ, chữa trị tốt đến đâu thì cũng không thể khiến tay tôi trở lại như ban đầu, tôi đã không thể lên sân khấu được nữa rồi! Hứa Tịnh Nhi không chỉ cướp Khiết Thần khỏi tay tôi, bây giờ ngay cả sự nghiệp của tôi cũng không tha!”.
Giọng nói của Vân Nhu dần trở nên hằn học: “Thuần Thuần, tôi không thể để mất hết mọi thứ được, lần này, tôi phải lấy lại tất cả những gì thuộc về tôi”.
Ánh mắt của Tiêu Thuần vẫn dán vào bàn tay bị thương kia, không nói lời nào.
…
Tin tay của Vân Nhu bị tàn phế không biết đã bị ai làm lộ ra, khiến làn sóng phẫn nộ của cư dân mạng lên đến đỉnh điểm.
Người hâm mộ của Vân Nhu tự thành lập nhóm thảo phạt, điều tra được khách sạn Hứa Tịnh Nhi đang ở hiện giờ, rồi kéo theo các phóng viên đến gây chuyện.
Hứa Tịnh Nhi bị tiếng gõ cửa làm cho tỉnh giấc, cô vốn tưởng Cố Khiết Thần ra ngoài đã trở về, không nghĩ nhiều liền ra mở cửa. Một đám người lập tức tràn vào, bao vây xung quanh cô, chửi bới mỉa mai cô, máy ảnh của đám phóng viên gần như muốn chĩa thẳng vào mặt cô.
Trợ lý Lâm nghỉ ngơi ở căn phòng cách vách, vừa chợp mắt không được bao lâu liền nghe thấy tiếng ồn ào. Anh ta mở cửa, nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi đang bị bao vây tấn công, đầu tiên là vội vàng gọi điện thoại cho Cố Khiết Thần, sau đó xông tới bảo vệ cô.
Nhưng bọn họ chỉ có hai người, trong khi đối phương quá đông. Bọn họ bị xô đẩy không ngừng, thậm chí có người tâm trạng quá kích động, vừa la hét “Hứa Tịnh Nhi, cô khiến bàn tay của thần tượng tôi bị tàn phế, tôi cũng phải hủy hoại tay của cô”, vừa tóm lấy bình hoa ở trên bàn trà, đập mạnh về phía cánh tay Hứa Tịnh Nhi.