Hứa Tịnh Nhi nhìn thấy hết biểu cảm của Tiêu Thuần, biết ý nghĩ trong lòng cô ấy, khẽ gõ ngón tay lên bàn, thẳng thắn chỉ ra: “Có phải cậu rất tò mò, sao mình lại nghi ngờ tới cao da lừa yến sào không?”.
Tiêu Thuần mím môi, không lên tiếng.
Hứa Tịnh Nhi không lòng vòng với cô ấy, nói tiếp: “Vân Nhu gọi cho mình, nói rằng có lòng tốt nhắc nhở mình, cậu từng làm những chuyện xấu xa với mình. Trên thực tế, cô ta muốn lấy đó làm mình nghĩ rằng cậu có động cơ gây án, thuận tiện xác thực tội danh của cậu”.
“Thuần Thuần, nếu cậu thật sự ra tay với mình thì mình không có gì để nói. Nhưng sự thực là cậu không có ý muốn làm hại mình, đúng không?”.
Ánh mắt cô dán chặt vào mặt Tiêu Thuần, không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào của cô ấy.
“Ha”.
Cảm nhận được cái nhìn chằm chằm của cô, Tiêu Thuần nhếch môi cười, giọng nói chứa sự kiêu ngạo ngày thường của cô ấy: “Tôi chỉ không muốn dùng những thủ đoạn hèn hạ đó mà thôi. Tặng cô cao da lừa yến sào chỉ là hình thức duy trì tình bạn, tiện cho hành động sau này của tôi”.
Nói đến đây, cô ấy dừng lại, cuối cùng cũng nhìn vào Hứa Tịnh Nhi: “Không phải lần này tôi đã lợi dụng lòng tin của cô thành công đấy sao? Chỉ tiếc là kế hoạch thất bại mà thôi”.
“Con người tôi cược thua thì chịu, thua là thua, tôi sẽ không tìm cớ cho mình, cho nên tôi sẽ chấp nhận sự chế tài của pháp luật”.
Hứa Tịnh Nhi gật đầu: “Phải, mình biết tính cách của cậu là vậy. Nếu hôm nay cậu thật sự làm những chuyện đó, dù chúng ta có giao tình thế nào, mình cũng sẽ bắt cậu chịu trừng phạt. Nhưng cậu không làm những chuyện đó, mình cũng không thể ngồi yên mặc kệ cậu, để cậu nhận tội thay, còn hung thủ thật sự thì nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật”.
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô chậm rãi di chuyển từ trên mặt Tiêu Thuần xuống cần cổ thon mảnh của cô ấy, trên cổ đeo sợi dây chuyền tinh tế quen thuộc, môi cô chậm rãi khẽ cong lên.
Sau đó, cô lại lên tiếng: “Thuần Thuần, dù những chuyện trước đó cậu giải thích thông suốt, nhưng chuyện liên quan đến ngày hôm đó mình vẫn có chút nghi ngờ, cậu giải thích thêm cho mình đi”.
Ánh mắt Tiêu Thuần đã có vẻ mất kiên nhẫn, giọng nói cũng lạnh đi: “Cô còn gì muốn hỏi thì hỏi mau, hỏi xong thì đi đi! Sau này đừng đến làm phiền tôi nữa!”.
Hứa Tịnh Nhi chớp mắt mấy cái, hai tay chống má, giọng nói nhẹ hơn rõ rệt, hỏi ngược lại: “Thuần Thuần, cậu sốt ruột gì chứ? Sợ cậu đối mặt với mình thêm một lúc thì không thể giả vờ lạnh nhạt nữa à?”.
“Tôi chỉ thấy cô rất phiền!”, Tiêu Thuần tránh né ánh mắt của cô, nhấn mạnh: “Cô phiền chết được! Đã nói là do tôi làm, mọi chuyện xấu xa đều là do tôi làm, cô còn hỏi hỏi, có gì mà hỏi chứ!”.
“Cậu nói thật đi thì mình đâu phải hỏi nhiều vấn đề như vậy. Cậu thấy mình phiền, mình còn chán cậu nghĩ một đằng nói một nẻo kia!”, Hứa Tịnh Nhi cũng trừng to mắt, giả vờ tức giận: “Nếu không phải nể tình chúng ta dắt tay nhau đi qua bao nhiêu năm tháng, từng cùng khóc cùng cười, lúc mình khổ sở cậu đều ở bên cạnh mình, lúc mình hết tiền cậu đều ứng cho mình, lúc mình bị thương cậu đều bảo vệ mình, mình đã không thèm quan tâm đến cậu!”.
“Những chuyện đó đều là giả, đều là tôi diễn kịch, là cô ngu ngốc bị tôi lừa mà thôi!”.
Dù Tiêu Thuần nói những lời tuyệt tình như vậy, nhưng vành mắt lại bất giác đỏ lên: “Ai bảo cô quan tâm đến tôi, tôi không hề muốn cô quan tâm đến tôi!”.
“Phải, tất cả đều là cậu diễn kịch, vậy cậu đeo cái đó làm gì?”, ngón tay thon dài trắng nõn của Hứa Tịnh Nhi chỉ vào cổ cô ấy.