Nhưng Cố Khiết Thần đã là của cô rồi.
Nhưng… anh thực sự là của cô sao?
Hứa Tịnh Nhi nở nụ cười, nhẹ nhàng nho nhã đi về phía trước, đi tới trước mặt Cố Khiết Thần, cô là người không mời mà đến, cô cũng không chắc chắn Cố Khiết Thần có muốn nhìn thấy cô không.
Khi Cố Khiết Thần thấy cô, cũng không ngạc nhiên, đôi mắt đen láy đã sâu lại sâu thẳm hơn, nhìn cô khiến cho tim cô đập loạn xạ, chỉ một giây sau, anh liền đưa tay ra ôm lấy eo cô, rồi ôm cô vào lòng.
Anh cúi đầu hôn lên má cô, rồi vô tư giới thiệu với tất cả mọi người: “Đây là Hứa Tịnh Nhi, là vợ sắp cưới của tôi”.
Khoảnh khắc này khiến con tim đang lơ lửng của Hứa Tịnh Nhi dần được quay về đúng vị trí của nó, tất cả vẫn không thay đổi, thời gian vừa rồi Cố Khiết Thần quá bận, chỉ là do quá bận mà thôi…
Bữa tiệc kết thúc, Cố Khiết Thần đưa cô về nhà, khi đến chỗ dừng đèn đỏ, cô vô tình nhìn ra cửa sổ xe thấy một cửa hàng trưng bày một bộ váy cưới màu trắng rất đẹp, cô ngây người nhìn, trong lòng xúc động thế là thốt lên: “Cố Khiết Thần, anh nhìn kìa, bộ váy cưới kia đẹp quá”.
Cố Khiết Thần nhìn theo ánh mắt của cô, chỉ im lặng không nói gì.
Hứa Tịnh Nhi chờ không thấy anh trả lời, khi quay đầu lại nhìn thấy đôi mắt của anh càng lúc càng trầm xuống, không biết là đang nghĩ gì nữa.
Khoảng vài giây sau, ánh mắt của anh nhìn sang cô, giọng nói trầm xuống: “Cô muốn cưới à?”.
Hứa Tịnh Nhi thực sự chỉ là vô tình nhìn thấy váy cưới, cảm thấy đẹp nên mới thốt lên một câu, chứ không hề có ý ép cưới, nhưng Cố Khiết Thần hỏi như vậy khiến cô ngây người một lát, sau đó hai má bất giác ửng đỏ, cô cúi đầu xuống nhìn vào chân một lúc mới lí nhí trả lời: “Cố Khiết Thần, tôi muốn lấy anh”.
Cô không phải là muốn cưới, cô chỉ đơn thuần muốn lấy Cố Khiết Thần người mà cô thích, muốn nắm tay nhau cả đời, yêu nhau và hạnh phúc đến già.
Cố Khiết Thần khi đó hình như cười lên một tiếng, lại như thể không cười, nhưng từ đầu đến cuối anh không trả lời cô là ừ hay là không.
Sau hôm đó, hai người họ như thể lại trở về thời gian ngọt ngào trước đây, vì sao lại nói là như thể? Vì Hứa Tịnh Nhi luôn cảm thấy không được thật cho lắm…
Cố Khiết Thần vẫn đối xử với cô rất tốt, rất thương cô, chiều cô, nhưng có nhiều lúc cô luôn có ảo giác, ánh mắt anh nhìn cô đã thay đổi, giống như che giấu một cảm xúc mà cô không hiểu được, nhưng mỗi lần cô muốn nhìn rõ hơn, thì anh lại không có cái ánh mắt kỳ lạ đó nữa, giống như thể là ảo giác của mình cô thôi vậy.
Sau khi Cố Khiết Thần nắm giữ Tập đoàn Cố Thị, tất cả mọi thứ đều đi vào quỹ đạo, ông bà Hứa càng lúc càng nóng ruột chuyện hôn sự của cô và Cố Khiết Thần, khi quyết định việc đính hôn, hai người đều còn nhỏ, bọn họ không vội vàng, nhưng bây giờ đều đến tuổi kết hôn rồi, Cố Khiết Thần lại càng ngày càng phát triển hơn, bọn họ sợ hôn sự sẽ xảy ra bất trắc gì thì nguy.
Hứa Tịnh Nhi không sợ xảy ra bất trắc, cô chỉ cảm thấy giữa cô và Cố Khiết Thần không biết vì sao đã bắt đầu có một tấm ngăn cách không rõ, trong lòng cô cũng rất sốt ruột, cho nên… cô đã làm một chuyện mà sai nhất, khiến cô hối hận nhất cuộc đời cô.
Chính là ba năm trước, cô mượn rượu hôn Cố Khiết Thần, sau đó đã làm chuyện đó với anh.
Đó là lần đầu tiên của cô, đêm đó Cố Khiết Thần không hề dịu dàng, khiến cô rất đau, nhưng cô đồng ý chịu nỗi đau này vì anh, cho nên khi đó cô cảm thấy rất hạnh phúc.