Cũng may hắn còn có hậu chiêu, quản lý sòng bạc đã nhận hết tội thay hắn, nên hắn mới được thả. Nhưng như vậy thì việc làm ăn của sòng bạc cũng tan thành mây khói, còn tổn thất một vị tướng tài. Món nợ này, hắn phải bắt cô trả hết!
Bàng Hải trở về phòng làm việc của mình, đầu tiên là thắp hương cho Quan Nhị Gia hắn đang cung phụng, sau đó quay lại, đạp đổ tất cả đống ghế, rồi nổi giận đùng đùng ngồi xuống sô pha, phân phó đám đàn em: “Đào ba tấc đất cũng phải tìm được con nhãi kia cho tao, tao phải lột da nó, vứt xuống biển làm mồi cho cá”.
Đám đàn em đáp lại như muốn rung màng nhĩ: “Rõ!”.
“Làm ngay đi!”.
Tất cả đám đàn em liền rời đi.
Ả nhân tình của hắn thấy thế, nâng rượu sấn tới bên cạnh hắn, một tay vỗ xuôi lồng ngực hắn, một tay cầm ly rượu, kề vào miệng hắn: “Anh Hải bớt giận, để em mớm rượu cho anh”.
Bàng Hải đang rất bực bội, bị Hứa Tịnh Nhi hãm hại, nên hắn nhìn thấy phụ nữ là tức giận, liền túm lấy tóc của ả nhân tình không chút thương xót, đá cô ta xuống đất, còn đạp cho một cái: “Cút!”.
Cô ta đau đến mức nước mắt trào ra, nhưng không dám khóc, vừa lăn vừa bò ra khỏi phòng làm việc.
Ngay sau đó, cửa phòng làm việc lại bị đẩy ra, Bàng Hải tưởng ả đàn bà kia vẫn không biết sợ mà đến nịnh nọt, hung hăng quét mắt nhìn, nhưng lọt vào mắt lại là một cậu ấm sống lưng thẳng tắp, khí chất lạnh lùng kiêu ngạo, vô cùng đẹp trai.
Bàng Hải sửng sốt, sau đó nhướng mày: “Cố tổng?”.
Cố Khiết Thần, thái tử của nhà họ Cố, tổng giám đốc của tập đoàn Cố thị, cũng là bạn trai tin đồn của Tô Tử Thiến mà hắn vẫn luôn cầu mà không được.
Hắn muốn mở rộng việc làm ăn đến Đế Đô, nên vẫn luôn muốn bám víu vào tập đoàn Cố Thị, nhưng những người trong giới thượng lưu đều không thèm hợp tác với hắn, khiến hắn nhiều lần gặp trắc trở.
“Cơn gió nào đưa cậu đến đây vậy?”.
Bàng Hải đứng dậy, chỉnh trang vạt áo, bước tới chìa tay ra với Cố Khiết Thần: “Nếu cậu nói trước một tiếng thì tôi đã có thể đích thân ra tiếp đón rồi”.
Cố Khiết Thần chẳng thèm nhìn bàn tay của Bàng Hải, rõ ràng là không có hứng bắt tay với hắn, lại càng như đang ở địa bàn của mình. Sắc mặt anh bình thản, hé đôi môi mỏng, nhả ra mấy chữ: “Hứa Tịnh Nhi là người của tôi, đừng động đến cô ấy”.
Bàng Hải còn đang không hiểu Cố Khiết Thần bất ngờ đến đây làm gì, hóa ra là vậy…
Hắn lạnh lùng nhếch miệng, nghênh ngang ngồi lại sô pha: “Cố tổng, cậu nhiều phụ nữ ghê nhỉ? Một Tô Tử Thiến chưa đủ, lại thêm Hứa Tịnh Nhi nữa? Cậu bảo vệ được nhiều người như vậy sao?”
Cố Khiết Thần đút hai tay vào túi quần, đứng từ trên cao nhìn xuống hắn, gằn từng chữ nhắc lại: “Tôi đã nói rồi, đừng động vào Hứa Tịnh Nhi!”.
“Ha!”, Bàng Hải đập bàn đứng dậy: “Cố Khiết Thần, đây là địa bàn của tôi, một mình cậu đơn thương độc mã đến chỗ tôi, còn dám lớn giọng ra lệnh cho tôi? Cậu là cái thá gì chứ? Đừng tưởng tôi không dám động vào cậu, tôi vẫn có thể khiến cậu lết ra khỏi đây đấy!”.
Cố Khiết Thần nhếch môi cười, anh tiến lên một bước, đối mặt với ánh mắt hung hãn của Bàng Hải, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng, nhưng vô cùng hấp dẫn.
“Bàng Hải, tôi đến đây là đã nể mặt anh rồi, Hứa Tịnh Nhi cũng chỉ khiến anh mất một mối làm ăn, còn tôi, có thể khiến tập đoàn Bàng Thị của anh biến mất hoàn toàn”.
“Cậu…”
“Anh cứ thử xem”.
Lồng ngực Bàng Hải phập phồng mãnh liệt, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Hứa Tịnh Nhi là gì của cậu?”.
Cố Khiết Thần lười biếng ngước mắt lên, hé đôi môi mỏng, nói rõ ràng từng chữ một: “Cô ấy là vợ tôi, nữ chủ nhân của nhà họ Cố!”.