“Những gì cần nói đã nói hết rồi”.
Hứa Tịnh Nhi khẽ thở dài: “Nhưng tính tình cô ấy anh cũng biết đấy: trọng tình trọng nghĩa. Tôi đã phân tích rõ lợi và hại cho cô ấy rồi. Phần còn lại đành đợi cô ấy nghĩ thông suốt thôi”.
“…”
Nhìn hàng lông mày chau chặt của Từ Soái, cô phụt cười. Cô không trêu anh ta nữa: “Yên tâm đi. Tôi tin là Thuần Thuần sẽ đứng về phía mình”
“Cô tự tin đến vậy sao?”
Không thể trách Từ Soái được. Dù sao thì lúc này có vẻ như tất cả những điều Thuần Thuần làm đều là đứng về phía Vân Nhu.
Mặc dù Hứa Tịnh Nhi và Thuần Thuần thân nhau như chị em, nhưng Vân Nhu và cô ấy mới thật sự có huyết thống người nhà.
Khiết Thần cũng đứng dậy, đi về phía bọn họ. Hứa Tịnh Nhi nhìn anh, ôm lấy tay anh: “Em tự tin như vậy đưng nhiên là có nguyên do. Mà nguyên do này thì…nhờ cả vào anh đấy”.
Người đàn ông liếc nhìn cô, đôi mắt ánh lên vẻ nghi ngờ.
Từ Soái cũng nhìn Khiết Thần, rồi mới nhìn Hứa Tịnh Nhi: “Nhờ vào Khiết Thần? Nhờ kiểu gì? Cô có thể nào đừng lòng vòng nữa được không? Nói nhanh chút được không?”
Khiết Thần thấy Từ Soái cuống cả lên nên đã lên tiếng: “Em nói đi!”
Hứa Tịnh Nhi cười nói: “Anh còn nhớ không, lúc trước anh từng nói với em, có hai bản chứng cứ ở tòa do hai người gửi tới. Một bản là do cấp trên của em, bản còn lại nếu em đoán không nhầm thì là của Thuần Thuần”.
“Cô ấy và Vân Nhu là chị em, cô ấy có thể tiếp cận Vân Nhu, vậy thì báo cáo về vết thương của Vân Nhu cô ấy là người dễ lấy được nhất.
“Cô ấy luôn giúp Vân Nhu, nhưng cũng giúp em. Nói cách khác, cô ấy còn thiên vị với em hơn. Từ đầu tới cuối cô ấy không hề để em bị chịu thiệt. Vì vậy em tin, lần này Thuần Thuần cũng sẽ đứng về phía mình”.
Vừa nói cô vừa nghiêng đầu nháy mắt với Khiết Thần. Cô nở nụ cười ngọt ngào: “Dù sao thì em rất được lòng người khác mà, đúng không?”
Khiết Thần nhìn cô, bộ dáng tinh nghịch đó khiến anh mỉm cười, gật đầu: “Ừm”.
“…”
Từ Soái rùng mình. Đang bàn chuyện mà còn phát cẩu lương vậy trời? Người độc thân như anh ta mất hết nhân quyền rồi phải không?
Anh ta phải cố gắng lắm mới chen vào được một câu: “Nhỡ cô nghĩ sai thì sao?”
Hứa Tịnh Nhi liếc nhìn anh: “Không có nhỡ nhiếc gì cả”.
Từ Soái thở dài: “Thật hi vọng là như vậy. Tôi không muốn nhìn thấy Thuần Thuần xả ra chuyện. Nếu như cô ấy nhận tội thì nửa đời còn lại thật sự sẽ chẳng còn gì nữa”.
Hứa Tịnh Nhi lại ở bệnh viện vài ngày. Vết thương của cô dần hồi phục. Bác sĩ kiểm tra kỹ càng một lần nữa cho cô. Sau khi xác nhận không có trở ngại gì nữa thì mới đồng ý cho cô ra viện.
Ngày xuất viện, Cố Tuyết cũng tới đón cô. Cô ấy ôm một bó hoa hồng to khiến Hứa Tịnh Nhi không khỏi nhớ tới Tiêu Thuần. Trước đây, đều là Tiêu Thuần ôm hoa tới thăm cô cả.
Mấy ngày này, phía Tiêu Thuần vẫn chưa có tin tức gì. Còn phía Vân Nhu thì cô nhận được tin là cô ta sắp đi nước ngoài.
Nếu Tiêu Thuần không nêu tên cô ta ra, đợi đến khi cô ta ra nước ngoài thì việc bắt giữ sẽ càng khó hơn.