Tô Tử Thiến ưỡn ngực. Đôi mắt xinh đẹp tỏ vẻ xấu hổ. Cô ta nhìn lướt đám đông và dừng lại chính xác ở chỗ Hứa Tịnh Nhi. Sau đó cô ta giơ tay thật cao.
Bàn tay trắng nõn xuất hiện trước mặt đám đông, chiếc nhẫn kim cương được đeo ở ngón tay áp út phát ra ánh sáng lấp lánh.
Đáp án đã không cần nói thành lời nữa rồi!
Người dẫn chương trình kinh ngạc tới mức lắp bắp: “Đã…tới mức kết hôn rồi à?”
Tô Tử Thiến chỉ cười không nói gì. Đám fan thì la hét ầm ỹ, kích động vô cùng. Nữ thần của bọn họ đã được gả cho hoàng tử luôn bảo vệ nàng rồi. Vậy là nguyện vọng của đám đông đã thành hiện thực, ông trời đã tác thành thì đương nhiên bọn họ cũng đồng ý cả hai chân hai tay.
Tiêu Thuần tức điên lên, không thể chịu được nữa. Cô ấy nghiến răng nói với Hứa Tịnh Nhi: “Đồ phụ nữ vô liêm sỉ. Tịnh Nhi, cậu lên tát cho cô ta vài phát, để cô ta biết ai mới là chính thất!”
Hứa Tịnh Nhi nhìn chăm chăm vào chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay Tô Tử Thiến. Cô đột nhiên nhớ ra, ngày hai người làm đăng ký kết hôn, ông cụ Cố đã ép anh phải đeo chiếc nhẫn mà anh luôn đeo trên cổ cho cô nhưng anh nói cô không xứng.
Dù chiếc nhẫn đó không có thì anh vẫn có thể chuẩn bị một chiếc nhẫn khác đeo cho Tô Tử Thiến.
Cô là chính thất thì đã sao? Trong lòng Khiết Thần, Tô Tử Thiến mới là người vợ chính thức của anh…
May mà cô vẫn còn tỉnh táo nên sớm đã tháo chiếc nhẫn ra, nếu không…thì mất mặt lắm.
“Đi thôi”, Hứa Tịnh Nhi vừa nói vừa quay người rời đi.
Tiêu Thuần chộp lấy cánh tay cô, nhìn cô bằng ánh mắt thất vọng và không đồng tình: “Tịnh Nhi, cậu thay đổi rồi. Cậu còn nhớ trước đây cậu như thế nào không? Cậu sẽ không để bất kỳ người con gái nào tiếp cận anh Khiết Thần. Những kẻ cố tình dây dưa với anh thì cậu cũng giải quyết rất dứt khoát. Cậu nhìn bộ dạng hiện tại của mình xem? Cậu đã được gả cho Khiết Thần rồi, vậy mà đến dũng khí bảo vệ cuộc hôn nhân của mình cũng không có sao? Hay là cậu đã không còn bận lòng đến anh ấy nữa? Cậu gả cho anh ấy chỉ vì tiền nên sao cũng được?”
Sao cũng được? Không bận lòng sao? Cô còn muốn mình có thể không bận lòng, sao cũng được nữa là. Thế nhưng thực tế thì cô còn quan tâm lắm, cô còn bận lòng lắm.
Cô muốn tìm lại Hứa Tịnh Nhi của ngày xưa hơn bất kỳ ai.
Chỉ có điều…Cô có tư cách không?
Hứa Tịnh Nhi ngước mắt, cười và nói từng từ với Tiêu Thuần: “Thuần Thuần, phải được yêu thì mới không sợ hãi, cậu hiểu không?”
Cô từng là người được Khiết Thần yêu thương. Còn giờ, Tô Tử Thiến mới chính là người đó.
Cô làm loạn chỉ càng khiến mình bị sỉ nhục và trở thành trò cười mà thôi.
Nhìn Hứa Tịnh Nhi với vẻ thông suốt đó, Tiêu Thuần cũng không biết nên giận cô hay là nên thương cho sự uất ức của cô.
Hai người họ không còn tâm trạng đi shopping nữa. Do Hứa Tịnh Nhi lái xe của mình đến nên sau khi tạm biệt Tiêu Thuần thì cô đi thang máy xuống hầm để xe.
Cô không đi tìm Tô Tử Thiến mà ngược lại Tô Tử Thiến lại tìm tới cô.
Tô Tử Thiến chặn cô ở cửa thang máy, chỉ về phía thang bộ, cao giọng nói: “Cô Hứa, tôi có chuyện muốn nói với cô!”
Giọng điệu cô ta không hề cầu xin mà là đang ra mệnh lệnh.
Hứa Tịnh Nhi nhìn cô ta. Mấy lần gặp trước, cô ta đều ra vẻ nho nhã, cao quý. Lần này thì cô ta chẳng thèm giả vờ nữa.