Nói dứt, Cố Khiết Thần hôn chặt lên môi cô, nuốt gọn tất cả những lời mà cô muốn từ chối, còn hai tay cô cũng bị hai tay anh kìm chặt, ấn lên phía trên đầu.
Cơ thể nam nữ có đặc thù riêng, Cố Khiết Thần có ưu thế tuyệt đối về thể lực, cho dù Hứa Tịnh Nhi có dùng hết sức để vùng vẫy thì vẫn chỉ như cá nằm trên thớt, mặc cho người ta chặt chém.
Sợ hãi và ám ảnh chi phối cô, cơ thể cô trở nên cứng đơ và lạnh toát…
Cố Khiết Thần như thể cảm nhận được, động tác hơi chững lại, ánh mắt đen nhìn xuyên qua bóng tối, nhìn vào khuôn mặt đã tái nhợt của cô.
Cho dù Hứa Tịnh Nhi biết tối như vậy Cố Khiết Thần chưa chắc có thể nhìn thấy được thần sắc của cô, nhưng cô cũng không muốn để anh nhìn thấy sự yếu ớt của cô, cô không nhìn anh, cắn chặt môi dưới để bản thân không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Trong lòng cô biết rõ, ngày nào cô và Cố Khiết Thần chưa ly hôn thì ngày đó cô vẫn không thể tránh khỏi chuyện này, thôi vậy, coi như bị chó cắn cho xong!
Cô nhắm mắt lại, cố gắng khiến bản thân nghĩ về chuyện khác, nghĩ về buổi phỏng vấn, nghĩ về số tiền thưởng mà cô sắp nhận được…
Cằm cô bị bóp chặt, anh cố muốn để mặt cô nhìn thẳng lên, Hứa Tịnh Nhi mở to mắt ra, anh lại hôn tiếp, chỉ là lần này không mạnh như lần trước, không đơn giản chỉ là xả bức bách, mà là nhẹ nhàng – liếm – từ từ – mút, dần dần tấn công vào ý thức của cô.
Hứa Tịnh Nhi không đề phòng được, bị hôn bởi một nụ hôn dịu dàng đến bất ngờ, cô dần dần thở gấp, ánh mắt đê mê, đầu óc bắt đầu trở nên trống rỗng…
Kết thúc lần một, Hứa Tịnh Nhi nằm ở đó, mới thở được vài hơi lại bị Cố Khiết Thần kéo tới rồi đè lên người cô, lại tiếp tục một hồi lâu.
Kết thúc lần hai, cô đã mệt đến mức nằm bẹp trên giường, ngực phập phồng thở dốc, Cố Khiết Thần ngồi dậy bế cơ thể mềm nhũn của cô vào trong phòng tắm, sau khi hai người tắm sạch sẽ xong mới lại bế cô quay trở lại giường.
Cho dù Hứa Tịnh Nhi không thể mở nổi mắt nữa, cô hít sâu một hơi, vẫn cố gượng dậy, đưa tay ra kéo ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra một viên thuốc tránh thai.
Cố Khiết Thần đưa mắt tới, ánh mắt chững lại.
Cảm nhận được ánh nhìn của anh, Hứa Tịnh Nhi quay đầu sang nhìn anh một cái, sau đó giơ viên thuốc trong tay lên, giọng nói dửng dưng hơi khàn: “Anh yên tâm, những gì anh nói tôi không bao giờ quên đâu”.
Trái tim Cố Khiết Thần thắt chặt, ánh mắt trở nên tối sầm, anh nhìn chằm chằm vào mặt Hứa Tịnh Nhi, vì vừa mới làm chuyện đó xong nên khuôn mặt cô vẫn còn ửng đỏ, chỉ là trong mắt cô không chút gợn sóng, như biển sâu đã chết.
Một chỗ nào đó trong tim anh như thể bị cắn một phát đau nhói, anh mấp máy môi định nói ra gì đó.
Hứa Tịnh Nhi lại lên tiếng trước: “Tôi giống anh, cũng không muốn giữa chúng ta có một mối liên hệ không cần thiết!”.
Chuyện giữa hai người họ đã kết thúc từ ba năm trước, cuộc hôn nhân vô nghĩa này chắc chắn sẽ khiến họ chia tay, cô không muốn để một sinh linh bé nhỏ vô tội bị kéo vào theo.
Sự kết tinh của tình yêu, chỉ có hai người yêu nhau mới xứng đáng có được!
Hứa Tịnh Nhi không nhìn anh nữa, đưa thuốc vào miệng, uống nước rồi nuốt xuống một cách dứt khoát!
Bàn tay anh đưa ra muốn ngăn cô đã hẫng lại giữa khoảng không.