Thực ra điều này hoàn toàn bình thường. Tối qua thấy bộ dạng của cô Bạch là cô biết sự việc không hề đơn giản. Hơn nữa, cô còn phát hiện ra chuyện giữa hai người họ thì sao ông Tả có thể tha cho cô được chứ.
Hứa Tịnh Nhi im lặng.
Tả An nói xong thì đợi phản ứng của cô. Anh ta không nói gì nữa mà kiên nhẫn chờ đợi.
Bầu không khí giữa hai người lập tức trở nên vô cùng quỷ dị. Vừa nãy Tả An còn giới thiệu cô trước mẹ anh ta. Cô cũng là người mà Tả An thích. Vậy mà giờ chính anh lại nói rằng phải lấy mạng cô.
Tả An luôn là người khó hiểu. Cũng phải. Đúng ra nên nói lúc anh ta muốn người khác hiểu mình thì bạn có thể dễ dàng đoán ra tâm tư của anh ta. Nhưng lúc anh ta không muốn thì bạn cũng đành chịu.
Đây là địa bàn của Tả An. Nếu anh ta làm gì cô thì chắc chắn là cô không thoát được. Vì vậy, bỏ chạy là cách kém thông minh nhất.
Trước mắt xem ra, chỉ còn cách làm rõ xem là Tả An muốn thế nào.
Tịnh Nhi hít một hơi thật sâu để khiến bản thân bình tĩnh hơn. Cô lên tiếng: “Anh đã có quyết định rồi phải không? Anh muốn em biến mất thật ạ?”
Sự điềm tĩnh của cô khiến Tả An khẽ mỉm cười: “Quả nhiên là Hứa Tịnh Nhi. Tới nước này rồi mà vẫn không sợ. Em thật đặc biệt…vì vậy…”.
Vì vậy anh mới thích cô đúng không?
Câu cuối, anh ta không nói ra mà ghìm lại trong cổ họng.
Hứa Tịnh Nhi cũng không quan tâm, chỉ mỉm cười: “Thế phải làm sao? Khóc lóc, quỳ gối xin tha mạng? Như vậy anh có tha cho em không? Nếu có thì em cũng không ngại đâu”.
Tịnh Nhi dừng lại, thậm chí còn nháy mắt nhìn anh: “Anh biết đấy, em rất coi trọng cái mạng nhỏ này, em còn trẻ, còn xinh đẹp như vậy, sống chưa đủ mà”.
Tả An lại cười: “Không cần như vậy thì em vẫn sống được mà”.
“Hả?”, Hứa Tịnh Nhi nắm bắt được trọng tâm bèn nghiêng đầu: “Sếp, ý của anh là anh không định khiến em biến mất”.
“Đúng vậy”.
Tả Anh nhìn cô chăm chăm: “Anh không nỡ”.
Không nỡ…
Hứa Tịnh Nhi giả bộ cười thở phào. Bởi vì cô biết lời này của anh ta là thật.
“Thế nhưng…”
Tả An quay qua liếc nhìn lên phần mộ. Anh ta khẽ trầm giọng: “Tịnh Nhi, anh không thể thua được”.
Lúc anh ta quay lại nhìn Hứa Tịnh Nhi thì đôi mắt đã tối thêm vài phần: “Anh và Khiết Thần đã được trời định là kẻ địch. Tịnh Nhi, nếu em muốn sống thì phải trở thành người của anh, để anh tin em. Bố anh tin em, là người mà anh cần và tin tưởng 100%”
Hứa Tịnh Nhi chau mày: “Vậy là có ý gì?”
“Em sẽ biết nhanh thôi”.
Hứa Tịnh Nhi còn chưa kịp phản ứng thì Tả An đã đánh mạnh vào gáy cô. Trước mặt Tịnh Nhi tối sầm, cơ thể cô mềm nhũn và ngã ra.
Cô cảm nhận được Tả An đưa tay ra, ôm lấy cơ thể cô để cô có thể dựa vào anh ta. Cô còn mơ hồ nghe thấy anh ta nói rằng: “Hi vọng lần này, em sẽ không để anh phải thất vọng nữa”.