Thấy ông cụ Cố bảo vệ mình như thế, Hứa Tịnh Nhi cười ấm áp: “Ông nội, Cố Khiết Thần không ép cháu, việc ly hôn là chúng cháu cùng đồng thuận, thật đấy ạ”.
Ông cụ Cố không nhìn Hứa Tịnh Nhi, mà nhìn chằm chằm sang Cố Khiết Thần: “Cháu lại đây, cháu giải thích cho ông đi, tại sao lại ly hôn với Tịnh Nhi!”.
Khó khăn lắm ông ấy mới dung hòa được bọn họ, hơn nữa trước đây thấy tình cảm hai người càng ngày càng tốt, sắp đơm hoa kết trái rồi, thế mà ông ấy mới hôn mê có một thời gian, hết công ty gặp chuyện, rồi lại đến việc bọn họ ly hôn?
Cố Khiết Thần mím môi, không cách nào trả lời câu hỏi đó.
Trí nhớ của anh đã trở về thời kỳ anh và Hứa Tịnh Nhi chưa có gì với nhau, bảo anh phải trả lời thế nào đây? Hơn nữa trợ lý Lâm kể lại những chuyện này với anh cũng không nói tại sao lại ly hôn.
Ông cụ Cố vẫn chưa biết chuyện Cố Khiết Thần bị mất trí nhớ, việc ly hôn khiến ông ấy bị đả kích không nhỏ, không thể tiếp tục để ông ấy bị kích động nữa, Hứa Tịnh Nhi vội nói: “Ông nội, hợp đồng này cháu để đây nhé, ông nhất định phải giữ gìn sức khỏe, mau chóng hồi phục, sau này có thời gian cháu sẽ lại đến thăm ông”.
Vừa nói, cô vừa đứng dậy.
Thấy dáng vẻ cô định đi, ông cụ Cố cũng không buồn tính sổ với Cố Khiết Thần nữa, mặt buồn thiu, giọng nói yếu ớt đi vài phần: “Tịnh Nhi, tự dưng ông thấy trong người khó chịu quá, cháu ở đây với ông thêm một lúc nữa đi”.
Sống cả nửa đời người, đã bước một chân vào quan tài, sao ông ấy có thể không hiểu ý của Hứa Tịnh Nhi chứ, có thời gian lại qua thăm… khác nào lời từ biệt.
Trả cổ phần, còn từ biệt ông ấy, Hứa Tịnh Nhi và nhà họ Cố, và Cố Khiết Thần sẽ thực sự không còn bất cứ quan hệ nào nữa.
Nghĩ thế, ánh mắt ông ấy quay sang nhìn Cố Khiết Thần đang trơ trơ đứng im bất động, ban nãy còn giả vờ khó chịu giờ thành khó chịu thật rồi, vợ sắp bỏ đi còn đứng đỏ giả ngây giả ngô! Lần nào cũng phải để ông già này giữ vợ hộ!
Càng nghĩ càng tức, ông cụ Cố sắp tức đến không thở nổi rồi.
Mặc dù biết là giả, Hứa Tịnh Nhi vẫn đưa tay ra, giúp ông ấy vuốt lưng, ông ấy nhìn cô lưu luyến, liền nhắc: “Vậy nhớ đến thăm ông đấy nhé!”.
“Vâng, nhất định ạ!”, Hứa Tịnh Nhi cười đồng ý, rồi quay sang gật đầu chào cô Lâm ở bên cạnh, sau đó quay người, nhìn Cố Khiết Thần một cái rồi mới đi.
Bóng dáng của cô biến mất sau cánh cửa, ông cụ Cố ném cái gối vào người Cố Khiết Thần: “Còn không đi tiễn người ta đi!”.
Cố Khiết Thần bấy giờ mới nhấc chân đuổi theo.
Thấy thế, cô Lâm mới bước lên trước, thở dài: “Cũng may cậu chủ vẫn còn biết nghe lời!”.
Ông cụ Cố bĩu môi: “Tôi thấy là muộn rồi, cô có thấy Tịnh Nhi rất bình tĩnh không? Nếu như nó không bỏ thêm chút công sức, thì chả còn gì nữa đâu!”.
“Ông chủ à, con cháu tự có phúc của con cháu, ông chủ đừng lo lắng quá!”, thấy ông ấy ho vài tiếng, cô Lâm bèn khuyên.
“Tôi có muốn lo đâu? Ai bảo trong nhà có một đứa cháu ngu ngốc cái gì cũng không cần chứ? Nếu như nó không đưa được Tịnh Nhi trở về đây, tôi sẽ đoạn tuyệt quan hệ với nó!”.
“…”.
–
Cố Khiết Thần đuổi ra đến cổng bệnh viện, nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi đang đứng chờ xe, anh liền đi tới.