Bất luận kết quả như thế nào thì cô cũng muốn đối mặt, không muốn trốn tránh.
Giữa bạn bè với nhau nếu có điều gì giấu diếm thì đến cuối cùng tình cảm đó sẽ bị biến chất. Cô rất trân trọng tình bạn giữa mình và Tiêu Thuần, vì vậy phải giải quyết cho bằng được vấn đề này.
Tiệc sinh nhật của Tiêu Thuần được tổ chức ở quán ba A. Từ Soái đóng cửa không kinh doanh, chỉ tổ chức mỗi tiệc sinh nhật cho cô ấy.
Hôm nay rất nhiều người có mặt. Tất cả đều là bạn của Tiêu Thuần. Trước giờ cô giao lưu rộng, ngành nghề nào cũng có người quen. Hôm nay không phải là một buổi tiệc cao cấp mà là mang phong cách quán bar đường phố nên mọi người cũng phóng khoáng hơn nhiều.
Đèn sáng rực rỡ, âm nhạc đầy phấn khích. Người thì uống rượu, ngời thì khiêu vũ. Bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Hôm nay Tiêu Thuần ăn mặc khác trước đây. Cô mặc váy dài, tóc búi sau gáy, cài thêm chiếc trâm trông như thục nữ.
Từ Soái vừa nhìn thấy cô ấy đã không dám tin vào mắt mình. Anh ta kinh ngạc lùi ba bước, dụi mắt rồi mới lên tiếng: “Thuần Thuần, cô không sao đấy chứ?”
Anh ta vừa nói vừa đưa tay lên sờ chán Thuần Thuần như để xem cô có bị sốt hay không.
Thuần Thuần gạt tay anh ta ra chẳng chút khách khí: “Anh làm sao thì có. Cả nhà anh có vấn đề ấy”.
Thấy vậy Từ Soái bỗng thờ phào: “Ừm xem ra vẫn bình thường, có điều…”
Anh ta soi cô gái một lượt, chậc chậc đáp lại: “Cô ăn mặc kiểu này là có ý gì vậy. Nếu tôi không nhầm thì khoảng thời gian cấp ba cô cũng mang phong cách này. Giờ lại hiện nguyên hình định hồi xuân hở?”
Lời của anh ta khiến Tiêu Thuần ngạc nhiên: “Anh vẫn nhớ sao?”
Từ Soái, một công tử đào hoa, ngủ với gái chẳng nhớ nổi mặt mà lại nhớ cả chuyện từ rất lâu trước đây sao?
“Đương nhiên rồi”, Từ Soái ưỡn ngược: “Khiết Thần là anh em, cô cũng là anh em, đương nhiên tôi phải quan tâm như nhau rồi.
Ánh mắt Tiêu Thuần dịu xuống, cô nở nụ cười hiếm có. Tiêu Thuần không định nói tiếp nữa: “Từ Soái, hôm nay là sinh nhật của tôi, quà của tôi đâu?”
“Theo thông lệ thì trang sức cô tùy ý chọn, tôi bao”, Từ Soái chẳng buồn nghĩ bèn đáp lại ngay.
Tiêu Thuần lắc đầu: “Hôm nay tôi muốn thứ khác”.
“Cái gì cơ?”
“Đợi lát nữa là anh biết ngay”.
Mặc dù Từ Soái hoang mang nhưng tâm tư con gái trước giờ luôn khó đoán. Anh ta cũng làm biếng đoán. Dù sao thì làm đàn ông, chỉ cần khiến bọn họ hài lòng, bọn họ vui là rảnh chuyện. Một mũii tên trúng hai đích mà.
Lúc họ đang nói chuyện thì Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi bước vào. Sự xuất hiện của họ khiến đám đông đổ dồn sự chú ý.
Người trong quán khá đông, Khiết Thần cứ ôm eo Hứa Tịnh Nhi suốt. Anh bảo vệ cô, để cô không bị xô ngã. Động tác của anh chu đáo tới mức khiến cô gái nào nhìn thấy cũng phải ngưỡng mộ.
Ai mà chẳng muốn có một người đàn ông như Khiết Thần chứ. Một người mà sẽ dịu dàng vì em.
Hai người đi tới trước mặt Tiêu Thuần. Hứa Tịnh Nhi đưa một hộp quà thắt nơ tới trước mặt cô: “Thuần Thuần, chúc mừng sinh nhật. Đây là quà bọn mình tặng cậu”.