Anh vẫn muốn cố hết sức cứu vãn, muốn Hứa Tịnh Nhi có thể thay đổi ý định. Nếu… anh dùng cách đó xong mà cô vẫn kiên trì muốn ly hôn thì anh… sẽ cho cô toại nguyện.
Tay Cố Khiết Thần nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ngủ say của cô, nghiêng người qua, hôn lên trán cô, chạm nhẹ như lông vũ, đối xử giống như bảo bối quý giá nhất.
…
Hứa Tịnh Nhi suốt đêm không mơ mộng gì, ngủ một giấc đến lúc trời sáng.
Lúc cô mở mắt ra, nhìn sang nửa giường bên kia theo phản xạ, đã không thấy bóng dáng của Cố Khiết Thần đâu nữa, đừng nói đi làm rồi chứ?
Nhưng một giây sau, cô nghe thấy tiếng bước chân từ phòng tắm đi ra. Cô nhìn qua, Cố Khiết Thần đi ngược ánh nắng, đẹp như một vị thần, cô mới thở phào.
May là chưa đi!
Hứa Tịnh Nhi vội vàng đứng dậy, không mang dép mà đi chân trần, bước nhanh đến trước mặt anh, ngước mắt nhìn anh, nói: “Cố Khiết Thần, anh cho em vài phút, em đi rửa mặt một lát, anh khoan hãy đi làm, em có lời muốn nói”.
Cố Khiết Thần nhìn vào mắt cô, bình thản nói: “Hôm nay anh không đến công ty, em không cần vội, cứ từ từ, nhưng… em có lời gì đợi chúng ta từ nhà tổ quay về hẵng nói”.
“Từ nhà cũ quay về?”, Hứa Tịnh Nhi lặp lại lời anh, nghi hoặc hỏi: “Hôm nay chúng ta sẽ về nhà tổ sao?”.
“Ừ, về ăn cơm với ông nội, tiện bàn bạc chuyện mừng đại thọ ông”.
Đại thọ…
Nghe Cố Khiết Thần nhắc, Hứa Tịnh Nhi mới nhớ ra đại thọ của ông cụ Cố sắp đến. Thân phận địa vị của ông như vậy, năm nào cũng phải tổ chức tiệc long trọng.
Ông cụ Cố tuổi đã cao, không thích hợp làm gì nặng nhọc, đương nhiên Cố Khiết Thần sẽ lo liệu.
“Đây là chuyện hôm qua anh nói về rồi có chuyện muốn nói với em sao?”.
“Ừ”, Cố Khiết Thần thản nhiên trả lời.
Chuyện có nặng nhẹ, thong thả và gấp rút, vào lúc này Hứa Tịnh Nhi cũng không thể không hiểu chuyện, chỉ đành nặn ra nụ cười, gật đầu: “Vậy thì được, em đi rửa mặt, sau đó chúng ta về nhà tổ”.
“Đi đi”.
Dừng một lúc, Cố Khiết Thần liếc nhìn đôi chân trắng nõn của cô, nhíu mày lại. Ngay sau đó anh ôm lấy cô, khiến Hứa Tịnh Nhi kinh ngạc kêu lên.
Cố Khiết Thần bước nhanh đến bên giường, đặt cô lên giường, nửa ngồi xuống, đưa tay lấy đôi dép màu hồng của cô, lần lượt mang vào cho cô.
Hứa Tịnh Nhi cúi nhìn người đàn ông ngồi xổm trước mặt cô, nhìn động tác dịu dàng của anh, trái tim không khỏi đập thình thịch, ánh mắt say mê.
Không những đẹp trai, mà còn dịu dàng săn sóc như vậy khiến người ta càng không có sức kháng cự.
…
Nhà họ Cố.
Ông cụ Cố nghe nói Cố Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi sắp về ăn cơm cùng ông thì vui vô cùng, bảo người giúp việc chuẩn bị một bàn thức ăn lớn, sắp đầy thức ăn lên chiếc bàn dài ấy.
Khi ba người ngồi vào bàn, ông cụ Cố không ngừng gắp thức ăn cho Hứa Tịnh Nhi, nói cô quá gầy, phải ăn nhiều hơn, để người mập lên một chút, sắc mặt hồng hào một chút, cũng có thể khỏe mạnh hơn một chút.
Hứa Tịnh Nhi đương nhiên nể mặt ông cụ ăn hết, khiến cho ông cụ cười đến mức mắt cong cong.
Cố Khiết Thần không ai quan tâm im lặng tự gắp tự ăn. Sau khi ăn no rồi, anh đặt đũa xuống, lau miệng xong mới nói: “Ông nội, tiệc thọ năm nay của ông, cháu muốn tổ chức thật lớn”.
“Ồ? Vì sao?”.
Cố Khiết Thần nghiêng mặt nhìn Hứa Tịnh Nhi, mở lời, nhấn mạnh từng chữ: “Cháu muốn nhân đại thọ lần này của ông công khai quan hệ hôn nhân của chúng cháu với tất cả mọi người”.