Giọng nói anh vừa trầm vừa ấm, mơ hồ còn chứa nỗi kích động, nhếch môi, nói từng chữ rõ ràng: “Hứa Tịnh Nhi, em nói lại lần nữa đi”.
Hứa Tịnh Nhi không tránh được, gò má đỏ bừng giống như quả táo, lông mi cong vút khẽ rung rung. Cô có chút thẹn quá hóa giận lên tiếng: “Không nghe thì thôi!”.
Cô quay đầu đi, muốn thoát khỏi ngón tay anh, nhưng tay anh hơi dùng sức giữ chặt cô lại, thậm chí anh còn khom lưng xuống, gương mặt đẹp trai bỗng phóng to trước mắt cô. Tầm nhìn của anh ngang với cô, trong mắt đôi bên đều phản chiếu hình ảnh nho nhỏ của người kia.
Trái tim Hứa Tịnh Nhi rớt mất nửa nhịp.
Cố Khiết Thần nở nụ cười: “Vợ à, anh chưa nghe rõ”.
Anh không gọi cô là Hứa Tịnh Nhi nữa, mà gọi vợ một cách dịu dàng lưu luyến, dường như đảo một vòng ở đầu lưỡi, vô cùng mềm mại làm người ta say mê.
Bỗng dưng có một dòng điện chạy dọc cơ thể Hứa Tịnh Nhi.
“Nếu vợ anh đã có lòng mời anh, vậy thì… cung kính không bằng tuân lệnh”.
“…”.
Rõ ràng cô chỉ đơn thuần bảo anh về giường ngủ, anh nói cứ như… cô có ý đồ bất lương gì với anh vậy!
Mặt Hứa Tịnh Nhi đỏ lên, lan thẳng xuống đến cổ, tiếng nói cũng lắp bắp: “Anh… anh đừng, đừng nghĩ nhiều quá. Tôi, tôi chỉ thấy anh ngủ trên ghế sofa lâu như vậy, hơn nữa, giường cũng to… to… đủ để hai người chúng ta ngủ!”.
Dừng một lúc, cô lại vội vàng bổ sung một câu: “Chỉ là ngủ như ý nghĩa mặt chữ mà thôi, không cho làm gì khác!”.
Cố Khiết Thần khẽ nhướng mày, nghiêm túc hỏi lại: “Làm gì khác? Làm gì là làm gì? Vợ à, anh cũng chỉ ngủ theo ý nghĩa mặt chữ thôi, hay là… em đang mong chờ gì khác?”.
Vì sao cô lại bổ sung câu cuối chứ, vậy chẳng phải là lấy đá đập chân mình sao?
Hứa Tịnh Nhi đã không còn mặt mũi nào nữa, kêu lên một tiếng, ôm hai má nằm xuống, chui vào trong chăn, bao bọc mình thành cái kén.
Giọng nói buồn bực vang lên từ trong chăn: “Anh thích ngủ thì ngủ!”.
Cố Khiết Thần rủ mí mắt xuống, một tiếng cười khẽ phát ra từ cổ họng, chỉ là ngay sau đó anh lại ngơ ngẩn.
Đã bao lâu anh không được thả lỏng, phát ra tiếng cười từ nội tâm như vậy?
Cuối cùng anh cũng đã lấy lại nụ cười của mình rồi sao?
Ba năm trước là cô khiến anh nở nụ cười trở lại, ba năm sau vẫn là cô.
Cứ như số mệnh vậy.
Cố Khiết Thần ôm lấy gối của mình trên sofa đặt lên giường, sau đó nằm xuống. Anh nắm lấy chăn, vén chăn lên, sau đó ôm Hứa Tịnh Nhi vào lòng.
Hứa Tịnh Nhi sửng sốt, sau đó giãy giụa.
Vừa mới nói không làm gì khác, bây giờ lại nuốt lời? Quả nhiên… lời đàn ông nói không đáng tin!
Nhưng cô không giãy ra được, Cố Khiết Thần ôm cô càng chặt.
Giọng nói trầm thấp của anh vang lên phía trên đỉnh đầu cô: “Hứa Tịnh Nhi, em không cho thì anh sẽ không làm gì cả, yên tâm đi”.
Động tác của Hứa Tịnh Nhi dừng lại, không khỏi ngước đầu nhìn anh: “Thật sao?”.
Cố Khiết Thần cúi đầu xuống, nhìn đôi mắt đen láy long lanh của cô, chỉ một lát lại nhanh chóng ngước đầu lên, không nhìn cô nữa. Có điều giọng nói của anh trở nên trầm thấp hơn, giống như đang kìm chế gì đó: “Ừ”.
Nhớ tới trước kia Cố Khiết Thần luôn ngang ngược đòi hỏi, bây giờ sự tôn trọng của anh lại chạm vào lòng cô.
“Cho nên, Hứa Tịnh Nhi, khi nào thì em mới có thể hủy bỏ hình phạt cho anh?”.