Mục lục
Cố tổng lại phát điên rồi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đàn ông đứng trước mặt cô hơi cúi mắt, nhìn xuống người cô, dường như quét mắt một lượt, lại dường như không phải. Sau đó anh nhướng mày, đáy mắt lại khôi phục sự lạnh lùng thường có, lời nói cũng tỏ vẻ chán ghét khinh thường: “Cô còn muốn đứng đây để người ta chê cười đến lúc nào hả?”.



Một câu nói đã đập tan ảo tưởng vừa dâng lên trong lòng Hứa Tịnh Nhi, cô cắn môi, cúi đầu xuống.



Đúng vậy, cho dù có muôn vàn lý do để anh ra mặt vì cô, cũng tuyệt đối không phải là lý do mà cô nghĩ trong lòng…



Cô lại tự đa tình cái gì vậy?



Cũng sắp bắt đầu bữa tiệc, ông cụ Cố bảo cô Lâm ra gọi Hứa Tịnh Nhi. Cô ấy bước tới, nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi toàn thân ướt sũng, lại nhìn thấy cậu chủ sắc mặt không tốt, liền sửng sốt.



Cậu chủ về lúc nào vậy? Chuyện này là thế nào? Lẽ nào… hai người lại cãi nhau sao?






Cố Khiết Thần liếc mắt nhìn cô Lâm, lạnh lùng phân phó: “Đưa cô ta đi thay quần áo, tránh để ông nội nhìn thấy lại chuyện bé xé ra to”.



Dứt lời, anh xoay người rời đi.



Cô Lâm thấy anh đi xa, quay lại nhìn Hứa Tịnh Nhi đang ngây người đứng chôn chân tại chỗ. Khuôn mặt cô không có cảm xúc gì, vô cùng bình tĩnh, nhưng lại khiến người ta buồn bã khó hiểu.



Vừa nãy người nhà họ Cố làm khó cô ấy trước mặt mọi người, cô ấy vẫn có thể bình thản như không, nhưng một câu nói, hoặc có thể nói là một ánh mắt lạnh lùng của cậu chủ đã có thể dễ dàng khiến cô ấy tổn thương.



Chỉ có quan tâm thì mới buồn lòng…



Cô Lâm thầm thở dài, thông cảm nói: “Cô chủ, mời đi theo tôi”.







Trước kia, Hứa Tịnh Nhi từng ở nhà họ Cố, từng để lại quần áo ở đây. Cô Lâm tìm kiếm tủ quần áo trong phòng Cố Khiết Thần, cuối cùng cũng tìm thấy ở góc trong cùng thật.







Cô ấy lấy ra, vừa cười vừa nói với Hứa Tịnh Nhi: “Cô chủ, cô xem cậu chủ vẫn chưa vứt quần áo trước kia của cô, chứng tỏ cậu ấy không phải là không có tình cảm với cô”.



Hứa Tịnh Nhi biết là cô Lâm an ủi mình, liền mỉm cười, nhận sự an ủi này, chỉ là không dám nghĩ nhiều về những lời cô ấy nói.



Hứa Tịnh Nhi tắm rửa qua loa, sấy khô tóc, thay quần áo, rồi xuống lầu, cô cũng không muốn để nhiều người như vậy chờ mình.



Tất cả mọi người đã vào chỗ trong phòng ăn, nhưng không thấy Cố Tuyết và Cố Sương, không biết có phải là do chưa thay quần áo xong hay không.



Thấy Cố Khiết Thần về, ông cụ Cố mặt mày rạng rỡ, nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi, ông ta lại càng vui vẻ vẫy tay với cô: “Tịnh Nhi, mau lại đây”.



Hứa Tịnh Nhi gật đầu, chậm rãi bước tới.



Ông cụ Cố ngồi ở ghế chủ vị, bên trái là Cố Khiết Thần, bên phải là người quản lý chi thứ hai – Cố Hùng, cũng là bác cả của Cố Khiết Thần, tiếp theo là vợ ông ta – Vinh Phương Hoa, sau đó là đám con cháu.



Bên cạnh Cố Khiết Thần là một chiếc ghế trống, chắc hẳn là chỗ của cô.



Bất kể mối quan hệ giữa cô và Cố Khiết Thần thế nào, hôm nay Cố Khiết Thần trở về chắc hẳn là đồng ý với ý kiến của cô, ít nhất cũng giả vờ “yêu thương nhau” trước mặt ông cụ Cố.



Cô hít sâu một hơi, nở nụ cười, bước tới, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Cố Khiết Thần, sau đó tỏ vẻ khiêm tốn nói với mọi người: “Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu”.



Trên bàn ăn, mỗi người một vẻ mặt khác nhau, ông cụ Cố cười tươi rói, Cố Khiết Thần mặt không cảm xúc, những người khác hoặc là soi mói, hoặc là trầm lắng, hoặc là khó hiểu.



Vốn dĩ họ đến để chê cười Hứa Tịnh Nhi, kết quả Cố Khiết Thần đột ngột trở về, còn vì Hứa Tịnh Nhi mà dạy dỗ Cố Sương, Cố Tuyết một bài học, thậm chí còn không cho họ ăn cơm mà đuổi về.



Chẳng phải tình cảm giữa hai người không tốt sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK