Hứa Tịnh Nhi lên tiếng; “Cậu có thể mở ra, xem có thích hay không. Nếu không thích thì Khiết Thần sẽ bù đắp thêm một món khác cho cậu”.
Dù sao thì Tiêu Thuần cũng có nhiều đồ quá rồi. Vì vậy những sinh nhật trước đây của cô thường là cô thích cái gì thì tự chọn. Từ Soái sẽ thanh toán.
Hứa Tịnh Nhi cảm thấy quà thì nên để người tặng lựa chọn mới có ý nghĩa. Vậy nên cô đã chọn một món.
Tiêu Thuần lắc đầu: “Không cần xem, chỉ cần là cậu tặng thì mình đều thích”.
Từ Soái nghe họ nói, cảm thấy thần kỳ vô cùng. Tại sao hai người con gái nói chuyện, rõ ràng là có gì đó mâp mờ mà lại vẫn có thể đối đáp đầy tình cảm như vậy chứ…
Anh ta suy nghĩ rồi sà tới bên tai Khiết Thần: “Khiết Thần, chỉ cần là quà anh tặng, thì tôi đều thích”.
Khiết Thần liếc nhìn anh ta, gật đầu, mím môi: “Được”.
Từ Soái ban đầu chỉ định trêu trọc, không ngờ khiết Thần lại đáp lại đầy vui vẻ như vậy. Anh định tặng anh ta quà thật sao.
Anh ta cười he he, ngượng ngùng đẩy Khiết Thần: “Đồ chết dẫm này, hóa ra là thích như vậy à…”
Cùng lúc này, trong đầu anh ta đã hiện lên vố số các món hàng phiên bản giới hạn rồi.
Thế nhưng ngay một giây sau, Khiết Thần đã đấm mạnh vào bụng Từ Soái. Từ Soái hự một tiếng, nhìn Khiết Thần bằng vẻ không dám tin: ‘Khiết Thần, anh anh…tại sao lại đánh tôi?”
Khiết Thần thu tay về, uể oải đáp lại: Cú đấm này là quà của tôi tặng anh. Không phải nói là tôi tặng gì anh đều thích sao?”
“…”
Từ Soái nhảy vọt ra ba mét: “Xin lỗi, làm phiền anh rồi!”
Hứa Tịnh Nhi và Tiêu Thuần thấy vậy phì cười. Tại sao Từ Soái lại đi gây sự với một người đàn ông như Khiết Thần chứ…
Tiêu Thuần còn phải đi tiếp khách nên đã rời đi trước.
Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi tìm chỗ ngồi. Cô nâng lý sâm banh định uống thì đã bị lấy mất. Khiết Thần đặt một lý sinh tố vào tay cô, trầm giọng: “Vết thương của em vẫn chưa khỏi, không được uống rượu”.
Hứa Tịnh Nhi bỗng cảm thấy tâm trạng vô cùng phức tạp.
Khiết Thần lo lắng cho cô khiến cô rất vui. Nhưng cô lại sợ…những gì anh làm chẳng qua là vì áy náy.
Cô nghĩ, sau buổi tiệc sinh nhật này, cô nên đối diện với vấn đề của cô và Khiết Thần.
Hứa TỊnh Nhi khẽ mỉm cười, giả bộ không vui: “Anh muốn em uống sinh tố cũng được nhưng anh phải uống cùng em. Có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu mà”.
Người đàn ông mỉm cười: “Ok”.
Anh ngay lập tức đặt ly sâm banh xuống cầm ly sinh tố lên.
Hai người cụng ly rồi cùng thưởng thức.
Tới lúc cắt bánh, mọi người đều hát bài chúc mừng sinh nhật. Cô cắt bánh xong, không hề ước mà nói với đám đông: “Cảm ơn mọi người đã tới tham dự sinh nhật. Hôm nay mời mọi người tới là vì còn muốn mời mọi người làm chứng nữa, tôi muốn tỏ tình”.
Cả hiện trường nín lăng. Ngay sau đó là tiếng hô hào vang lên: “Tỏ tình đi, tỏ tình đi”.
Tiêu Thuần nhắm mắt, hít một hơi thật sau. Sau đó cô gái mở mắt, nhìn về phía Khiết Thần đang đứng. Cô nói từng từ: “Em thích anh, luôn thích anh, từ cấp ba đến giờ chưa từng thay đổi”.