Vân Nhu khéo léo nói: “Bác gái, bác yên tâm. Chuyện cháu đã hứa thì cháu nhất định sẽ làm”.
“Vậy chúng ta hợp tác vui vẻ nhé”.
“Bác gái, đã hợp tác thì có phải là để cháu có thể thấy được nhiều hơn chút thành ý của mọi người không ạ?”
Vinh Phương Hoa nói: “Vân Nhu, dục tốc bất đạt. Lúc này thời cơ vẫn chưa chín muồi. Có điều, bác và chồng bác nhất định sẽ gửi tặng cháu một món quà gặp mặt”.
“Vâng, cháu sẽ đợi tin tốt ạ”.
Sau khi tắt máy, Vân Nhu đặt điện thoại lên bàn trà, lạnh lùng hừ một tiếng.
Những lý do mà Vinh Phương Hoa nói thì cô ta đều không tin nhưng vẫn không ngại hợp tác. Chỉ cần cô ta có thể ở bên Khiết Thần thì dù có phải mạo hiểm, cô ta cũng không tiếc.
Cô ta và Khiết Thần nhất định sẽ quay lại như trước đây.
Hứa Tịnh Nhi sau khi tỉnh dậy, thấy Khiết Thần vẫn chưa đi làm mà đợi cô cùng ăn sáng rồi kéo cô ra ngoài.
Trợ lý Lâm tới đón bọn họ. Ngồi trong xe, Hứa Tịnh Nhi cảm thấy tò mò: “Khiết Thần, anh tìm thầy dạy nhanh như vậy sao?”
Tối qua mới bàn xong vậy mà sáng sớm hôm nay đã dẫn cô đi gặp thầy giáo rồi? Hiệu quá cũng nhanh quá…giống như là anh đã chuẩn bị trước từ lâu, đợi cô sa lưới thôi ấy.
Điện thoại và laptop đều đặt trên đùi Khiết Thần. Cũng không biết có phải do anh quá tập trung không mà chỉ thản nhiên “ờ” một tiếng chứ không để lộ biểu cảm gì.
Hứa Tịnh Nhi vẫn cảm thấy có gì đó là lạ, cô định nói tiếp nhưng thấy dáng vẻ làm việc nghiêm túc của anh thì không muốn làm phiền. Cuối cùng cô đành nén lại.
Thôi bỏ đi, chắc là do cô nghĩ nhiều mà thôi.
Khiết Thần quan tâm cô, lo lắng cho cô, cô chỉ cần đón nhận là được.
Vừa nghĩ, cô vừa quay qua thưởng thức phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Khiết Thần nhanh chóng liếc nhìn cô. Đôi mắt anh bỗng ánh lên vẻ phức tạp.
Chiếc xe đỗ trước cửa phòng tập gym. Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi bước xuống xe. Còn trợ lý Lâm thì đi tìm chỗ đỗ xe.
Hai người bước vào. Lễ tân tiếp đón bọn họ. Do có hẹn từ trước nên người này dẫn hai người tới thẳng một phòng làm việc: “Cố tổng, Cố phu nhân, thầy Simon đã đợi mọi người ở bên trong rồi. Xin mời”.
Khiết Thần thản nhiên gật đầu, cầm tay Hứa Tịnh Nhi bước vào.
Hứa Tịnh Nhi vừa nhìn thấy Simon đã không hề thấy giống PT. Người này không hề có cơ thịt rắn chắc mà trông có phần nho nhã. Ông ta đeo kính, trông như thư sinh. Thậm chí còn mặc áo màu trắng, nhìn giống…bác sĩ hơn.
Cô không khỏi kéo tay Khiết Thần, nhướn chân lên sà đến bên tai anh nói thầm: “Simon này thật sự là PT sao? Trông không giống chút nào…”
Đôi mắt Khiết Thần lấp láy. Anh không hề đáp lại câu trả lời của cô mà chỉ nhìn và hỏi: “Em đoán xem người này bao nhiêu tuổi?”
Nghe anh hỏi, Hứa Tịnh Nhi vô thức nhìn Simon. Sau khi đánh giá vẻ bề ngoài khá trẻ của ông ta thì cô đoán: “Có lẽ…tầm khoảng ba mươi tuổi?”
Simon cười, ngước nhìn Hứa Tịnh Nhi: “Cố phu nhân, tôi đã năm tư tuổi rồi”.
Đôi mắt Hứa Tịnh Nhi trợn tròn, nhìn chăm chăm ông ta với vẻ không dám tin. Thật sự không thể nào nhìn ra ông ta là một người năm mươi bốn tuổi.
Hứa Tịnh Nhi cảm thấy có lỗi: “Simon, ngại quá, tôi hoa mắt mất rồi”.