Sắc mặt của Bạch Ngọc Phương lập tức biến đổi, chẳng mấy chốc lại trưng ra nụ cười dịu dàng ôn hòa, thậm chí là có chút bất lực. Bà ta chủ động lên tiếng: “Tịnh Nhi, cô không biết cháu hiểu lầm gì cô, hay là… cháu muốn dùng cái cớ này để phá hoại lễ cưới, nhưng đây là hành động không lý trí chút nào”.
Sau đó, giọng bà ta dịu lại, ra vẻ như cho cô đường lui, đề nghị: “Ngày vui như hôm nay, chúng ta hãy gác những chuyện khác qua một bên trước, để cô dâu chú rể làm lễ. Nếu không, để lỡ giờ lành thì không hay cho lắm”.
“Còn cháu muốn hỏi cô cái gì thì đợi hôn lễ kết thúc, cô sẽ giải thích hết cho cháu, được không?”.
Bất kể là ai cũng nhìn ra được Bạch Ngọc Phương vô cùng tự tin. Có lẽ bà ta thật sự không làm chuyện gì trái với lương tâm, hơn nữa, ông cụ Cố cũng đã nói bà ta chưa từng làm hại ông ấy.
Lúc này, Bạch Ngọc Phương nói như vậy chắc chắn là muốn giữ thể diện cho Hứa Tịnh Nhi, bảo cô đừng gây rối nữa, nếu không, người mất mặt sẽ chỉ là cô mà thôi.
Bình thường thì cô nên thuận theo đó mà dừng lại.
Thế nhưng Hứa Tịnh Nhi không cần nghĩ ngợi đã trả lời: “Không được”.
Cô hất cằm, nụ cười bình thản tự nhiên: “Cô Bạch, cháu cũng chỉ có vài câu hỏi, không làm lỡ bao nhiêu thời gian. Chuyện này liên quan đến ông Cố, cháu nghĩ Cố Khiết Thần và Tả Tư cũng sẽ không để ý mấy phút này đâu”.
Sắc mặt Tả Tư rõ ràng rất khó coi, nhưng cô ta quả thật không thể lên tiếng ngăn cản.
Không lên tiếng thì đồng nghĩa mặc nhận.
Bạch Ngọc Phương biết Hứa Tịnh Nhi có chuẩn bị mà đến. Cô ỷ vào trường hợp này, trước sự chứng kiến của mọi người, dựa vào đó mà gây áp lực cho bà ta không thể không trả lời câu hỏi của cô, đương nhiên cô sẽ không dễ dàng lùi bước.
Chẳng lẽ… trong tay cô thật sự có chứng cứ xác thực gì đó?
Không, bà ta đều có thể đoán ra được át chủ bài mà cô có, video và đoạn ghi âm vừa rồi cũng bị bà ta gạt đi. Để phòng bất trắc, trước khi bắt đầu hôn lễ, bà ta còn thôi miên ông cụ Cố một lần nữa, cho nên vừa rồi ông ấy mới nói giúp bà ta.
Nếu Hứa Tịnh Nhi còn hi vọng ông cụ Cố đứng về phía cô mà giành chiến thắng, vậy thì cô sẽ chỉ trở thành một trò cười.
Nếu đã rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, vậy thì cũng đừng trách bà ta không nể tình.
Nghĩ vậy, đáy mắt Bạch Ngọc Phương lóe lên sự giễu cợt, lạnh lùng nói: “Vậy cháu hỏi đi”.
Hứa Tịnh Nhi mỉm cười, hắng giọng, sau đó lấy microphone trong tay Tiêu Thuần sang, cất tiếng hỏi: “Cô Bạch, cô nói cô không có ý muốn hãm hại ông Cố, nếu có thì sẽ không chỉ thôi miên ông ấy, mà còn khiến ông ấy không tỉnh dậy được, đúng không?”.
Lúc nãy bà ta đã nói như thế, cô còn hỏi lại, tuy Bạch Ngọc Phương có chút mất kiên nhẫn, nhưng vẫn nén nhịn đáp: “Phải!”.
Hứa Tịnh Nhi gật đầu, lại nói: “Nhưng quả thực cô đã khiến ông Cố không thể tỉnh lại đấy chứ. Cô có thể tiếp cận ông Cố, đổi thuốc của ông ấy, khiến sức khỏe ông ấy luôn ở trạng thái không tốt. Sau đó, đợi khi ông ấy lên lầu, cô đẩy ông ấy xuống cầu thang, khiến cho ông ấy trở thành người thực vật!”.
Bạch Ngọc Phương nghe vậy thì chỉ thấy buồn cười: “Tịnh Nhi, chuyện gì cũng phải có chứng cứ, chứng cứ đâu? Bây giờ nói suông là có thể định tội rồi sao?”.
“Cô sốt ruột cái gì?”, Hứa Tịnh Nhi ung dung phản bác: “Cháu còn chưa nói xong kia mà”.