Nhưng bộ dạng của anh ta vẫn không làm Tả Tư hài lòng, ngược lại ánh mắt nhìn anh ta càng thêm giễu cợt. Cô ta nhấc chân đi vào, hít sâu một hơi, đè lửa giận xuống, sau đó khôi phục dáng vẻ tao nhã, nói với Cố Khiết Thần: “Cố tổng, chúng ta đi trước thôi”.
Lúc này, Cố Khiết Thần mới nhìn sang Tả An, xuất phát từ sự tu dưỡng, anh cũng khẽ gật đầu với anh ta, sau đó bước vào thang máy.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, ngăn cách tầm nhìn của hai bên.
Hứa Tịnh Nhi im lặng một lúc, khẽ cắn môi, nhỏ giọng hỏi: “Cấp trên đại nhân, tôi… tôi có thể hỏi rốt cuộc mối quan hệ giữa anh và cô Tả là gì không?”.
Mặc dù cô không muốn tìm hiểu sâu về chuyện riêng tư của cấp trên đại nhân, nhưng cô đã bước vào ván cờ này, cô cũng không thể cứ mơ hồ mãi như vậy. Lúc nãy, động tác của cấp trên đại nhân với cô quá mờ ám, với mối quan hệ cấp trên cấp dưới đơn thuần của bọn họ thì không thích hợp làm hành động như vậy, nhưng anh ta đã làm.
Còn làm ở ngay trước mặt Cố Khiết Thần và Tả Tư.
Cô có lý do để tin rằng anh ta đang thăm dò, nhưng không biết anh ta thăm dò Cố Khiết Thần hay là thăm dò Tả Tư, hoặc cũng có thể là thăm dò cả hai người.
Cô thì đơn giản rồi, chỉ là tương kế tựu kế thăm dò Cố Khiết Thần mà thôi.
Nếu từ đầu đến cuối Cố Khiết Thần luôn có tình cảm với cô thì anh sẽ không đứng yên…
Mặc dù cô không khẳng định được lúc nãy Cố Khiết Thần có thật sự tức giận không hay chỉ là ảo giác của cô, nhưng mà ngày sau còn dài, chung quy cũng sẽ có lúc lộ ra sơ hở.
Tả An nghe Hứa Tịnh Nhi hỏi cũng không bất ngờ lắm. Thật ra, cô đã nhẫn nại và biết chừng mực lắm rồi, nếu không cũng sẽ không nén nhịn đến bây giờ mới hỏi.
Tả An không trả lời, mà mỉm cười hỏi ngược lại: “Cô thấy sao?”.
Cô thấy sao?
Theo góc độ của cô, Tả Tư nói chuyện với Tả An không khách sáo như vậy, ánh mắt vô cùng chán ghét, không hề che giấu sự thù địch của mình với anh ta. Nếu bảo cô đoán thì hai người họ chính là kẻ thù.
Nhưng mà… hai người đều họ Tả, gia tộc đằng sau đều là gia tộc Tả Thị, khả năng là người thân càng cao…
Hứa Tịnh Nhi suy nghĩ một lúc, vẫn nghiêng về vế thứ hai: “Anh và cô Tả là người thân à? Chị em? Hay là anh em?”.
“Người thân?”, Tả An nhắc lại từ này, dường như cảm thấy thú vị, nhưng giọng điệu lại hơi lạ lẫm.
Anh ta nhếch khóe môi, ý cười lại không lan tới đáy mắt: “Nếu tính theo quan hệ máu mủ thì đúng là người thân”.
Hứa Tịnh Nhi tán thưởng trực giác của mình, quả nhiên là người thân.
Nhưng…
“Nếu hai người là người thân, thứ cho tôi mạo muội, vì sao cô Tả có vẻ… không thân thiện với anh cho lắm?”.
Tả An lại cười nói: “Chỉ là không thân thiện thôi sao? Nếu giết người không phạm pháp, cô ta chắc chắn sẽ là người mong tôi chết nhất trên đời này”.
“… Thật sao?”.
Tả An thấy Hứa Tịnh Nhi tưởng là thật, cười đến mức dường như sự dịu dàng nơi đáy mắt cũng tràn ra ngoài: “Đương nhiên là giả rồi”.
“…”.
Giờ phút này, Hứa Tịnh Nhi không thể không âm thầm khâm phục vị cấp trên đại nhân này. Cô làm nhà báo lâu như vậy, khả năng nhìn mặt đoán ý, tường tận mọi việc đã không hề yếu kém. Nhưng nói thật, vị cấp trên đại nhân này đang nói thật hay nói dối, cô vẫn không thể phân biệt được.
Tả An bỗng nhiên thu lại nụ cười, bước gần đến bên Hứa Tịnh Nhi, lại nói: “Tôi cũng là người mong Tả Tư chết nhất”.