Ông ta đã chứng kiến Cố Khiết Thần trưởng thành như thế nào, năm anh 10 tuổi đã có thể một mình tham gia cuộc họp cổ đông, đối mặt với sự chế giễu và làm khó của tất cả mọi người mà anh vẫn có thể giữ được bình tĩnh, cuối cùng chiến thắng bọn họ.
Mấy năm nay, ông ta đã tận mắt chứng kiến Cố Khiết Thần diệt trừ những kẻ trái ý anh, từng bước trấn áp những lời phản đối anh trong tập đoàn như thế nào. Những thành viên hội đồng quản trị từng tham gia cuộc họp cổ đông năm đó, về cơ bản đã bị đá khỏi tập đoàn, thậm chí… còn thê thảm hơn.
Sở dĩ ông ta và chú ba vẫn còn là nhờ ông cụ Cố che chở, Cố Khiết Thần nể mặt ông cụ Cố nên không động đến bọn họ.
Nhưng một khi ông cụ Cố có mệnh hệ gì, với tính cách của Cố Khiết Thần thì chưa chắc sẽ tha cho bọn họ.
Ông ta càng nghĩ, mồ hôi lạnh túa ra càng nhiều. Ông ta nhíu mày, giọng nói đầy sợ hãi và lo lắng: “Em… em nói rất có lý, vậy… vậy chúng ta phải làm sao đây?”.
Vinh Phương Hoa nhếch môi, nhỏ giọng nói từng từ, lạnh lùng đáng sợ: “Ông xã, anh có từng nghĩ đến việc chiếm đoạt không?”.
Toàn thân Cố Hùng chấn động mạnh: “Chiếm đoạt?”.
“Đúng, chiếm đoạt!”.
Lần này, bà ta nói với giọng điệu chắc nịch: “Ông xã, năm đó anh không tranh giành được với bố của Khiết Thần, bây giờ vẫn luôn bị nó chèn ép, anh có cam lòng không?”.
“Hơn nữa anh phải nghĩ là, tình cảm của Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi có chuyển biến tốt, thì chúng nó chắc chắn sẽ có con. Đến lúc đó, con của chúng nó vừa ra đời sẽ là người thừa kế của tập đoàn Cố Thị, còn con chúng ta thì sao?”.
“Con của chúng ta sẽ giống như chúng ta, mãi mãi bị người của chi chính đè đầu cưỡi cổ. Chờ lúc bác Cố qua đời, Cố Khiết Thần lại đá hết chi thứ hai và chi thứ ba chúng ta đi, thì nhà họ Cố chỉ còn Cố Khiết Thần, Hứa Tịnh Nhi và con của chúng nó, chúng ta sẽ chẳng là gì cả”.
“Vậy nên chúng ta phải lo trước tính sau, không thể ngồi im chịu chết được. Ông xã, anh cũng không muốn đến lúc đó, chúng ta trắng tay chứ? Cho dù không nghĩ cho chúng ta, thì cũng phải nghĩ cho ba đứa con trai của chúng ta, nghĩ cho Tiểu Tuyết của chúng ta chứ”.
Cố Hùng rùng mình một cái, lật tay lại nắm lấy tay vợ mình: “Đúng, em nói đúng, chúng ta phải lo trước tính sau, không thể ngồi im chờ chết, không thể tay trắng được. Chỉ có điều… nếu chúng ta đối đầu với Khiết Thần, bác Cố sẽ không đứng về phía chúng ta. Hai ông cháu họ chiếm 65% cổ phần của tập đoàn, chúng ta không thể lung lay được”.
Vinh Phương Hoa bỗng bật cười: “Ông xã, chúng ta không thể cứng chọi cứng được, chúng ta phải xuống tay từ chỗ khác”.
Cố Hùng nhìn nụ cười của bà ta, nheo mắt: “Xem ra em đã có cách rồi hả?”.
Vinh Phương Hoa ghé vào tai Cố Hùng, thì thầm mấy câu.
Cố Hùng sửng sốt, nhanh chóng hiểu ý của bà ta, cho dù nhìn khuôn mặt không lấy gì làm xuất chúng kia, cũng cảm thấy vô cùng ưng mắt: “Phương Hoa, em đúng là vợ hiền của anh”.
…
Ăn cơm xong, Cố Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi ngồi với ông cụ Cố một lúc rồi mới về.
Trên đường về nhà, Hứa Tịnh Nhi nhìn có vẻ như bình tĩnh ngắm cảnh tượng không ngừng biến ảo ngoài cửa xe, nhưng thực tế, đầu óc cô đang rất mông lung.
Cái tên Vân Nhu này gần đây như sấm đánh bên tai cô, nhưng cô không ngờ cái tên này lại liên quan đến Cố Khiết Thần.
Nhưng sau khi ở bên Cố Khiết Thần từ ba năm trước, cô chưa bao giờ nghe anh, hay người bên cạnh anh, nhắc đến cái tên Vân Nhu này.
Nhưng nhìn phản ứng vừa rồi của tất cả mọi người, thì bọn họ rất quen thuộc, hơn nữa hình như còn có chuyện cũ?
Chuyện này rốt cuộc là của Vân Nhu với nhà họ Cố, hay là… với Cố Khiết Thần?
Hứa Tịnh Nhi ngoái đầu, bất giác nhìn về phía Cố Khiết Thần, không nhịn được lên tiếng: “Cố Khiết Thần…”