Hứa Tịnh Nhi ngẩng đầu nhìn anh: “Điều kiện gì cơ?”
Đôi mắt Khiết Thần nhanh chóng ánh lên tia sáng. Anh đi tới trước mặt Hứa Tịnh Nhi, ngồi lên bàn trà, nhìn thẳng vào mắt cô. Lúc này anh mới chậm rãi lên tiếng: “Em săn tin là công việc cực kỳ nguy hiểm. Mặc dù em có năng lực tự bảo vệ mình nhưng mấy lần gần đây anh thấy, lần nào em cũng ít nhiều bị thương cả”.
….
Những lời anh nói đều đúng, nhưng mà…
Hứa Tịnh Nhi vẫn phản biện lại một cách yếu ớt: “Em làm ngành này, không thể tránh khỏi được. Nói cách khác, thế giới này sự quang minh chính đại vốn chẳng có là bao. Anh không nhìn thấy bóng tối nhưng có người chịu trách nhiệm tiên phong bước trước là được”.
“Hứa Tịnh Nhi”.
Khiết Thần khẽ thở dài. Anh lại lên tiếng, nhưng lúc này giọng nói có phần bất lực: “Anh sẽ không giới hạn việc em đi làm những điều em thích. Nhưng ít nhất mỗi lần em săn tin thì cũng phải biết rút lui một cách an toàn”.
“Giờ em không còn có một mình nữa, em hiểu không?”
Không còn là một mình nữa sao…
Hứa Tịnh Nhi bỗng cảm thấy á khẩu.
Khiết Thần đang sợ hãi điều gì? Đó là sợ lúc cô săn tin lại giống lần này, suýt nữa thì mất mạng….
“Vì vậy, yêu cầu của anh là em cần phải gia tăng năng lực tự bảo vệ”.
Hở?
Yêu cầu này khiến Hứa Tịnh Nhi cảm thấy hơi bất ngờ.
Cô vốn tưởng rằng, Khiết Thần lại đưa ra điều kiện gì hà khắc khiến cô cảm thấy khó mà tự động thoái lui.
“Anh sẽ tìm một thầy dạy tư cho em. Từ ngày mai, mỗi tuần ba buổi, em phải tới chỗ họ để tiếp nhận huấn luyện về thể chất, gia tăng năng lực cho chính mình. Còn nữa, họ sẽ dạy em cách phòng thân. Lúc gặp khó khăn, em có thể tự bảo vệ mình”.
Hứa Tịnh Nhi thật không ngờ, Khiết Thần không chỉ tôn trọng mà còn không can dự vào công việc của cô. Hơn nữa không ngờ anh lại chu đáo đến như vậy.
Vừa rồi cô còn suy đoán không hay về anh. Giờ cô cảm thấy áy náy, nhưng nhiều hơn thế là sự cảm động…
Hứa Tịnh Nhi gật đầu: “Ok anh, em hứa. Em sẽ làm theo những gì anh nói. Mỗi tuần ba lần đi tập luyện với giáo viên. Em sẽ khiến bản thân trở nên mạnh mẽ, sẽ bảo vệ chính mình, tránh để bị thương”.
Khiết Thần nhìn vẻ nghiêm túc của cô gái thì khuôn mặt ánh lên vẻ dịu dàng: “Vậy thì tốt”.
Hứa Tịnh Nhi đi ngủ. Đợi hơi thở của cô trở nên đều đặt hơn, Khiết Thần bèn đứng dậy khỏi sô pha, đi tới bên giường. Anh khẽ khom người, nhẹ nhàng sờ lên mái tóc và hôn lên trán cô.
Sau đó, anh lập tức đi ra khỏi phòng ngủ và đóng cửa lại
Khiết Thần lấy điện thoại ra, gọi cho trợ lý Lâm. Sau khi bên kia nghe máy, anh dặn dò: “Có thể sắp xếp cho người đó đến rồi”.
Trợ lý Lâm giật mình nhưng ngay lập tức hiểu ra anh đang nói đến ai nên đáp lại: “Vâng, tôi rõ rồi”.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Vân Nhu là người có tính kỷ luật rất cao. Để có thể giữ gìn cơ thể và nhan sắc, có thể xuất hiện trước mặt đám đông với trạng thái tốt nhất thì ngày nào cô ta cũng thức dậy lúc sáu giờ, tập yoga, dưỡng da. Sau đó cô ta chọn quần áo kỹ lưỡng và trang điểm
Nhiều năm qua cô ta luôn duy trì như vậy, chưa từng thay đổi.
Vận động xong, cô ta tắm rửa, ngồi trước bàn trang điểm, nhìn khuôn mặt xinh đẹp không tì vết của mình, mỉm cười đầy kiêu kỳ.
Điện thoại đổ chuông, cô ta nhìn màn hình, nhướn mày đầy bất ngờ.