Dù Hứa Tịnh Nhi đang tỏ vẻ nghi ngờ thì vẫn nhẫn nhịn bước tới đứng trước mặt anh ta. Khi cô đang định nói gì đó thì thấy anh ta hất cằm.
“Công việc của cô ngày hôm nay là ngồi đây nghỉ ngơi”.
“…”
Hứa Tịnh Nhi đứng ngây ra mất vài phút, chớp mắt vài cái rồi mới hỏi lại bằng vẻ không dám tin: “Anh bảo tôi…ngồi đây nghỉ ngơi sao?”
Kêu cô vào đây không phải là để phân công công việc mà là để cô nghỉ ngơi?
“À mà không phải là nghỉ ngơi, à công việc đấy”, Tả An nhấn mạnh.
Thấy cô đứng bất động, anh đưa tay lên ấn vai cô, bắt cô ngồi xuống ghế: “Công việc của cô bắt đầu rồi, mong cô hoàn thành”.
Hứa Tịnh Nhi thật sự không biết phải nói gì.
Cô nhìn anh ta, há hốc miệng: “Cấp trên, thế này là công tư không phân minh ấy”.
Tả Anh liếc nhìn cô: “Vậy cô có nhận không?”
Nhiệm vụ này có lợi cho cô mà. Không nhận…mới lạ!
Hơn nữa cô thật sự khó chịu. Nằm ngoài bàn chắc chắn không thể nào thoải mái như nằm ở ghế sô pha được. Thế là Hứa TỊnh Nhi không khách sáo nữa, cô bèn gật đầu: “Vậy thì…anh để tôi mượn ghế sô pha nghỉ ngơi một lúc nhé”.
Tả An mỉm cười: “Cần gì cứ nói tôi”.
Nói xong, anh ta quay người về bàn làm việc.
Hứa Tịnh Nhi nhìn anh ta, cảm thấy ấm áp. Không thể phủ nhận, cấp trên là một người rất ân cần.
Cô nghĩ tới điều gì đó, đôi mắt trông đầy ý vị. Nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường. Cơn đau cứ ập tới từng cơn. Cô không nghĩ linh tinh nữa, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Căn phòng trở nên yên tĩnh. Chỉ còn lại tiếng lật tài liệu của Tả An.
Một lúc sau, Tả An thấy hơi thở của Hứa Tịnh Nhi trở nên nặng nề. Anh ta quay qua nhìn thì thấy khuôn mặt cô trắng bệch. Môi cũng trở nên nhợt nhạt.
Anh không biết phụ nữ tới ngày đó thì mình phải làm thế nào. Lẽ nào cứ để mặc cho đến khi cơn đau kết thúc hay sao?
Bất giác, Hứa Tịnh Nhi co dúm người lại, nằm ra sô pha và đặt hai tay lên bụng. Cơ thể cô khẽ run lên.
Nhìn biểu cảm của cô, rõ ràng là đang đau lắm. Cô khẽ mím môi, thi thoảng còn rên rỉ. Cũng không biết là do đã quen không dám kêu lớn hay là sợ ảnh hưởng tới Tả An nữa.
Tả An chau chặt mày, đôi mắt ánh lên vẻ xót xa.
Anh ta đặt tài liệu xuống, đứng dậy đi ra cửa. Anh ta bước khẽ khàng, cố gắng không đánh thức Hứa Tịnh Nhi.
Mười lăm phút sau, anh ta mang vào một cốc nước ấm và một cái túi nhỏ. Tả An bước tới bên ghế, ngồi xuống, khẽ vỗ vào vai Tịnh Nhi: “Tịnh Nhi, dậy nào”.
Hứa Tịnh Nhi đau lắm, cố gắng mở mắt ra nhưng không thể tập trung được.
“Tôi hỏi rồi, uống thuốc giảm đau sẽ đỡ hơn chút. Cô uống một viên đi”.
Tả An đưa thuốc tới miệng cô. Tịnh Nhi ngậm vào miệng, ngoan ngoãn uống thêm ngụm nước.