Phòng Tiêu Thuần đặt đã bao gồm trọn gói, nên bọn họ quẹt thẻ rồi vào thẳng khu vực suối nước nóng, đầu tiên là đến phòng thay đồ để thay đồ bơi.
Tuy Hứa Tịnh Nhi đã chọn bộ đồ bơi một mảnh bảo thủ nhất, nhưng dù sao cũng là đồ bơi, không che được bao nhiêu, hôm trước Cố Khiết Thần lại phóng đãng cả buổi tối… Tuy đã qua một ngày, nhưng dấu vết trên người cô vẫn còn rất rõ ràng.
Tuy thay đồ xong, Hứa Tịnh Nhi đã nhanh chóng dùng khăn tắm bọc người lại, nhưng Tiêu Thuần ở bên cạnh vẫn liếc thấy, bàn tay đang thay quần áo của cô ấy run rẩy.
Hứa Tịnh Nhi nhận ra, liền nhìn cô ấy: “Thuần Thuần, cậu sao vậy?”.
Tiêu Thuần lập tức cụp mắt, sự u ám nơi đáy mắt nhanh chóng biến mất, lúc ngẩng đầu nhìn vào mắt Hứa Tịnh Nhi, cáu kỉnh nói: “Dạo này ăn nhiều, mình béo lên rồi, không mặc vừa đồ bơi nữa. Người đẹp như mình mà còn béo được, mình không chấp nhận được chuyện này”.
Hứa Tịnh Nhi nghe thấy thế thì nhìn cô ấy một lượt, rồi đỡ trán: “Thuần Thuần, cậu cố ý gây thù chuốc oán đấy à? Vóc dáng này của cậu có thể lên sàn diễn thời trang được rồi, béo chỗ nào chứ?”.
Khuôn mặt Tiêu Thuần lập tức nở nụ cười đắc ý: “Lời của Tịnh Nhi rất được lòng mình, nên khen”.
Cô ấy chu đôi môi đỏ lên, tặng một nụ hôn gió.
Hứa Tịnh Nhi lắc đầu bật cười.
Vốn dĩ cô còn cảm thấy Tiêu Thuần hôm nay có chút là lạ, cứ như đang giấu tâm sự gì đó, nhưng bây giờ thì trở lại bình thường rồi.
Hai người thay đồ bơi xong, bởi vì mang theo điện thoại rất bất tiện, nên Hứa Tịnh Nhi và Tiêu Thuần đều để điện thoại trong tủ của mình rồi khóa lại, sau đó đi về phía hồ nước nóng.
Hôm nay là cuối tuần, có rất nhiều người đến tắm suốt nước nóng, nhưng ở đây có rất nhiều hồ nhỏ. Rẽ trái quẹo phải qua mấy con đường nhỏ, Hứa Tịnh Nhi mới nhìn thấy một cái hồ ở trong góc, lúc này không có một ai, thế là cô kéo Tiêu Thuần bước tới đó.
Hai người treo khăn tắm lên chiếc giá ở bên cạnh, rồi cùng xuống hồ.
Suối nước nóng có nhiệt độ thích hợp là 40 độ, dần ngập cả người. Sự ấm áp bao phủ cơ thể từng chút một, Hứa Tịnh Nhi khẽ kêu lên thoải mái.
Thời gian này, cô không chỉ chạy tin các kiểu mà còn bị thương, còn gặp nạn ngồi tù, chỉ mấy tháng ngắn ngủi mà kinh tâm động phách.
Lúc này ngâm mình trong suối nước nóng, bất giác cả cơ thể và tâm hồn cô đều thả lỏng, ánh mắt cũng dần trở nên lười biếng.
Tiêu Thuần nhắm mắt hưởng thụ, có vẻ không muốn nói chuyện, Hứa Tịnh Nhi cũng chậm rãi nhắm mắt lại.
Tia nắng xuyên qua bóng cây, lọt xuống những đốm sáng lấp lánh, thời gian cứ thế trôi qua…
Khoảng nửa tiếng sau Tiêu Thuần mở mắt, ngâm người lâu khó tránh khát nước, liền nói với Hứa Tịnh Nhi: “Tịnh Nhi, mình đi lấy hai cốc nước, cậu chờ mình ở đây nhé”.
Hứa Tịnh Nhi không mở mắt, chỉ khẽ gật đầu.
“Cậu cũng đừng ngâm người lâu như vậy, sẽ bị choáng đấy”.
“Ừ”, tuy nói vậy nhưng Hứa Tịnh Nhi không có dấu hiệu gì là muốn lên, vẫn tiếp tục dựa vào vách hồ.
Tiêu Thuần đứng dậy rời đi, một lát sau đã quay lại, tay cầm hai chiếc cốc thủy tinh.
Cô ấy không xuống hồ mà ngồi cạnh Hứa Tịnh Nhi, kề cốc nước vào miệng cô: “Uống nước đi”.
Hứa Tịnh Nhi hé mắt ra, thấy là cô ấy, liền mỉm cười vịn tay cô ấy, uống hết nước trong cốc.
Ngâm người thên mười phút, mồ hôi trên trán Hứa Tịnh Nhi không ngừng rịn ra, cô không ngâm nổi nữa, liền đứng dậy, cùng Tiêu Thuần đi về phía phòng thay đồ.
Trở về tắm rửa, sấy khô tóc, thay quần áo.
Đúng lúc Hứa Tịnh Nhi chuẩn bị thu dọn đồ thì bỗng thấy trước mắt hoa lên.