Đối với tầng lớp cấp cao thì Hứa Tịnh Nhi không phải là người xa lạ. Khiết Thần từng vì bảo vệ cô mà chống đối lại hết bọn họ. Thế nên dù có người chưa từng gặp cô thì cũng cảm thấy căng thẳng khi nhắc tới người phụ nữ này.
Mặc dù không biết sau đó tại sao Hứa Tịnh Nhi và Khiết Thần ly hôn nhưng không ai ngờ cô ấy lại trở thành thư ký của phó tổng giám đốc Tả An.
Với thân phận này thì thật sự đúng là khó xử…
Nhất thời, đám đông trố mắt nhìn nhau, cảm giác thật kỳ lạ.
Khiết Thần cũng liếc nhìn Hứa Tịnh Nhi bằng ánh mắt mơ hồ đầy tâm trạng.
Tả Tư cũng nhìn cô. Cô ta cười lạnh lùng, sau đó siết chặt nắm đấm.
Tả An coi như không biết là màn giới thiệu của mình khiến bầu không khí trở nên khác thường. Anh ta cười nói: “Mọi người đều biết, Hứa Tịnh Nhi là nhà báo có năng lực nhất của tòa soạn chúng tôi. Cô ấy vô cùng giỏi giang. Tôi tin với sự trợ lực của cô ấy thì tôi nhất định có thể trở thành một phó tổng giám đốc giỏi, mang lại thành tích tốt cho Cố Thị”.
Anh ta đã nói tới nước đó rồi thì Hứa Tịnh Nhi cũng cười phụ họa theo. Cô nói bằng vẻ khách khí: “Tôi sẽ nỗ lực”.
Sau khi hội nghị kết thúc, đám đông lần lượt đi ra ngoài.
Hứa Tịnh Nhi đi bên cạnh Tả An. Vừa mới đi được vài bước thì có tiếng giày cao gót từ sau vọng lại. Ngay sau đó Tả Tư đứng chặn trước mặt Tả An, khiến anh ta phải dừng bước. Hứa Tịnh Nhi cũng lập tức dừng lại.
Tả Tư nhếch miệng, mặt khó đăm đăm, nhìn Tả An chằm chằm. Đôi mắt cô ta ánh lên vẻ ngạo mạn và khinh thường. Cô ta tỏ vẻ ghét bỏ, thậm chí còn nói bằng giọng vô cùng chế nhạo: “Đúng là đã đánh giá thấp cậu rồi. Cáo đội lốt thỏ nhỉ, có điều…ăn nói ngông như vậy không sợ bị dìm chết sao?”
Tả An vẫn cười hiền lành giống như không nhận ra sự chế nhạo của cô ta: “Vị trí này là do các cổ đông bỏ phiếu bầu ra. Mọi người đã chọn tôi thì chứng tỏ tôi có đủ năng lực thắng chị. Bản thân tôi cũng sẽ làm tốt, để chị biết rằng tôi có phải là chỉ là kẻ khoa môi múa mép hay không”.
“Quả nhiên những con chó biết cắn người thì ban đầu lúc nào cũng tỏ ra không biết sủa”, Tả Tư nhả từng từ.