“Đều là những món con thích cả”.
Bạch ngọc Phương chạm nhẹ lên chiếc mũi cao cao của Tiêu Thuần: “Đi rửa ray rồi ăn cơm”.
“Tuân lệnh”.
Hai mẹ con ngồi xuống đối diện. Bạch Ngọc Phương nhìn Tiêu Thuần thật lâu. Bà ta gắp một miếng thịt cho Tiêu Thuần: “Ăn nhiều chút, gầy quá”.
Tiêu Thuần nhéo thịt trên mặt, cãi lại: “Mẹ ơi, mặt con gần đây tròn vo rồi đây này. Có gầy đâu”.
Dừng lại một lúc, cô ấy nói tiếp: “Có điều, hiếm khi mẹ nấu ăn, dù mặt có tròn thì con cũng sẽ ăn hết”.
Bạch Ngọc Phương cười hài lòng: “Đừng có chỉ nói miệng thôi đấy”.
Tiêu Thuần không nói nữa, chỉ gắp đầy thức ăn nhét vào miệng để thể hiện.
Thấy con gái ăn ngon lành, Bạch Ngọc Phương cười mãn nguyện. Bà ta ăn từ tốn, chỉ có điều do không có tâm trạng nên cũng không ăn nhiều.
Vừa ăn bà ta vừa trò chuyện về tình hình cuộc sống và công việc của Tiêu Thuần. Rồi bỗng nhiên bà ta vô thức hỏi: “Phải rồi, nghe nói ông tỉnh lại rồi, con biết không?”
Tiêu Thuần đột nhiên khựng lại, sau đó gật đầu, thuận miệng nói: “Con biết chứ, sáng nay con còn cùng Tịnh Nhi đi gặp ông mà”.
“Vậy sao?”, Bạch Ngọc Phương đặt đũa xuống, nho nhã lau miệng, tỏ vẻ quan tâm: “Ông thế nào rồi? Tỉnh lại thật rồi à? Ông…có nói gì với hai đứa không?”
“Đương nhiên rồi ạ”, Tiêu Thuần nuốt một miếng thức ăn: “Mẹ thân mến, ông mới vừa tỉnh lại, giờ ý thức còn chưa hồi phục hoàn toàn,cần phải từ từ. Nhưng bác sĩ nói, tình hình khả quan lắm”.
“Vậy thì tốt rồi”.
Bạch Ngọc Phương thở dài: “Mẹ vốn định đi thăm ông, nhưng con cũng biết đấy, Khiết Thần cử nhiều bảo vệ như vậy, căn bản không để người khác vào thăm. Nghe con nói vậy thì mẹ yên tâm rồi”.
“Mẹ yên tâm. Nếu mẹ muốn gặp cũng không khó, dù sao trong hôn lễ của Khiết Thần sẽ gặp thôi. Tới khi đó, tình hình của ông cũng hồi phục kha khá rồi.
“Ừm”, Bạch Ngọc Phương đáp lại, nụ cười tắt dần trên khuôn mặt.
Ăn xong, Tiêu Thuần trò chuyện với Bạch Ngọc Phương thêm một lúc nữa sau đó đứng dậy rời đi.
Nhìn chiếc xe của Tiêu Thuần rời khỏi, sắc mặt Bạch Ngọc Phương bỗng tối sầm.
Hứa Tịnh Nhi cả đêm ở trong bệnh viện cùng ông cụ. Có điều, do ông cụ vừa mới tỉnh lại nên cơ thể còn rất yếu. Ngoài lúc buổi sáng ra thì hầu như đều nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thời gian chậm chạp trôi đi. Cô Lâm thấy Hứa Tịnh Nhi cũng đã mệt bèn nói: “Cô Hứa về nghỉ ngơi đi, ở đây để tôi chăm ông cụ là được rồi”.
Vừa nói, cô ấy vừa thở dài: “Cô Hứa, may mà có cô. Chính cô đã giúp ông cụ tỉnh lại. Nếu không ông cụ sẽ không thể hồi phục nhanh như thế được. Thật không thể hiểu cậu chủ đang nghĩ gì nữa…”
Hứa Tịnh nhi cắt lời: “Chị Lâm, tối nay em ở lại. Bác sĩ nói hai ngày này cần để ông tĩnh dưỡng, đây là khoảng thời gian quan trọng. Chúng ta thay phiên chăm sóc, chứ một mình chị thì mệt quá”.
Do không tin những người khác nên hầu như chỉ có một mình cô Lâm chăm sóc ông cụ.
Thấy vậy cô Lâm cũng không miễn cưỡng nữa: “Vậy thì phiền cô rồi”.
Trời mỗi lúc một về khuya. Hứa Tịnh Nhi dựa người vào ghế sô pha ngủ thiếp đi. Bỗng nhiên, cửa phòng bệnh khẽ mở ra.