Vì vậy cô muốn không nhận ra cũng khó.
Thiên kim tiểu thư của Tả Thị – Tả Tư, còn trẻ măng đã làm sếp của tập đoàn Tả Thị. Địa vị của cô ta chỉ thấp hơn bố cô ta mà thôi.
Hơn nữa cô ta không phải thể loại chỉ tới công ty chơi chơi cho có chức vụ mà cô ta từng là sinh viên đại học Harvard. Sau khi tốt nghiệp, cô ta làm từ vị trí thấp nhất trong công ty, dựa vào năng lực và thành tích của mình để có được vị trí này, đè bẹp tất cả những tiếng nói khinh thường mình.
Cô ta chính là nữ tổng tài bá đạo điển hình.
Về điểm này, cô ta rất giống Khiết Thần. Họ đều thông minh, có năng lực như nhau. Hơn nữa cũng đều vô cùng mạnh mẽ, dứt khoát, có thể đảm nhiệm được cả một công ty và chèn ép tất cả những cổ đông không nghe lời.
Lúc trước Tả Tư luôn ở nước ngoài. Giờ nhìn thấy cô ta ở đây, Hứa Tịnh Nhi cảm thấy hơi bất ngờ.
Cô chợt nghĩ, hôm đó khi cô bước vào phòng sách, nghe thấy Khiết Thần gọi điện có nhắc tới một câu rằng người phía bên đó khi nào tới, anh sẽ cho người đi đón.
Lẽ nào…chính là Tả Tư sao?
Có điều phải hay không thì cũng chẳng liên quan gì tới cô nữa. Vì vài tiếng trước anh và cô đã không có bất kỳ giăng mắc gì nữa rồi.
Hứa Tịnh Nhi không nhìn nữa. Cô tiếp tục kéo vali đi về phía thang máy.
Xuống tới bãi đỗ xe, cô tìm xe của mình. Cô mở cốp xe, chuẩn bị đặt vali vào trong. Nhưng vali to quá, xếp chồng vào không đóng được cốp. Cô đành phải đặt một chiếc vào trong, còn một chiếc kéo ra ghế sau.
Chật vật một hồi cũng tốn khá nhiều thời gian. Tới khi cô quay lại vị trí tay lái, định lên xe thì nghe thấy tiếng bước chân ngay phía sau.
Cô vô thức quay đầu nhìn. Là Tả Tư và cả vệ sĩ cùng trợ lý của cô ta.
Tả Tư mặc bộ váy màu đen vừa thử khi nãy. Bởi vì chiếc vay hơi dài nên người trợ lý định bước tới nâng giúp cô ta. Cô ta lập tức đẩy ra, một tay tự nâng váy. Dù đi trên đôi giày cao gót mười mấy phân thì cô ta cũng đi như bay, vừa nhanh vừa gấp.
Cô ta lấy điện thoại ra, đặt lên bên tai và ra lệnh liên tục: “Tôi không cần biết anh dùng cách gì nhưng tối nay tôi phải được nhìn thấy bản hợp đồng đó ký xong, đặt trên bàn tôi, nếu không, thì là đơn xin từ chức của anh đó!”
“Còn nữa, buổi tiệc tối nay, những người tôi không muốn gặp hãy dọn sạch cho tôi”.
“Tôi đã có bạn trai đi cùng rồi, chuyện không cần lo lắng thì khỏi đi. Chuyện tôi dặn dò anh, anh làm tốt là được. Những thứ khác, hỏi ít thôi”.
Cách nói chuyện của cô ta giống y như truyền lệnh vậy.
Cả đoàn người đi tới bên chiếc xe. Người trợ lý vội vàng chạy tới định mở cửa ghế sau cho Tả Tư thì bất cẩn đụng phải Hứa Tịnh Nhi.
Người trợ lý không kịp xin lỗi, cứ thế chạy đi mở cửa.
Hứa Tịnh Nhi loạng choạng nhưng không sao. Lúc này Tả Tư đã đi tới trước mặt cô, lạnh lùng nhìn người trợ lý và chau mày: “Không thấy là vừa đụng vào người ta à?”
Người trợ lý vội vàng xin lỗi Hứa Tịnh Nhi: “Xin lỗi cô, cô không sao chứ?”
Hứa Tịnh Nhi lắc đầu: “Không sao”
Tả Tư cũng nhìn Hứa Tịnh Nhi, đôi mặt cô ta vẫn lạnh như băng, thế nhưng nói chuyện thì rất lịch sự: “Xin lỗi, trợ lý của tôi hơi lỗ mãng”.