Cô ngừng một lát, nói thêm: “Quá khứ, chính cô cũng đã nói cô và Cố Khiết Thần chỉ là quá khứ, là chuyện trước khi gặp tôi. Chuyện đã qua thì không có bất cứ ý nghĩa gì, nếu có ý nghĩa thì hiện giờ vợ anh Cố phải là cô chứ không phải là tôi”.
Nếu Vân Nhu muốn dùng chuyện quá khứ của cô ta và Cố Khiết Thần để làm tổn thương cô thì cô ta quá ngây thơ rồi. Về mặt tình cảm cô có chút yếu đuối nhưng cũng tùy người.
Cô vì quá yêu Cố Khiết Thần mới trở nên yếu đuối, người cô quan tâm là Cố Khiết Thần, còn Vân Nhu là cái thá gì chứ? Cô ta dựa vào đâu mà giễu võ dương oai trước mặt cô?
“Chỉ có trải qua sự không phù hợp thì mới biết ai là người phù hợp hơn, đúng không cô Vân Nhu?”.
“À đúng rồi, tôi rất xin lỗi vì đã nói thẳng như vậy, nhưng đây là sự thật, tôi cũng chỉ nói đúng sự thật mà thôi”.
Hứa Tịnh Nhi trả lại Vân Nhu từng chữ một.
Cuối cùng, sự dịu dàng, tự tin, cao ngạo của Vân Nhu cũng vơi bớt.
Cô ta quả thực đã đánh giá hơi thấp Hứa Tịnh Nhi, nhưng cô không phải loại phụ nữ yếu đuối, nếu không mưu kế lúc trước của Vinh Phương Hoa nhằm vào cô đã không xuất sư bất lợi, không những không hại được cô, mà còn giúp cô nổi tiếng thêm.
Vân Nhu chỉ im lặng một giây rồi lại nở nụ cười, đó là nụ cười chế giễu, nhìn thấu tất cả: “Hứa Tịnh Nhi, cái danh vợ anh Cố của cô từ đâu mà có, chắc trong lòng cô tự biết rõ. Cô lấy chuyện này để phản kích tôi, không tự cảm thấy mất mặt sao?”.
Sắc mặt Hứa Tịnh Nhi vẫn không thay đổi: “Ai cười đến cuối cùng chính là người thắng, còn hơn… cô không có cơ hội được cười”.
“Quả nhiên là phóng viên, miệng lưỡi sắc bén, có thể nói đen thành trắng được”, ánh mắt Vân Nhu càng tỏ vẻ châm chọc.
Hứa Tịnh Nhi coi như không hiểu hàm ý của cô ta, đáp lại: “Cảm ơn đã khen”.
Ánh mắt Vân Nhu tối sầm lại, lóe lên vẻ tức tối. Cô ta biết, không nói những lời có trọng lượng thì không làm gì được Hứa Tịnh Nhi. Nếu đã vậy thì có thể ngửa bài rồi.
“Hứa Tịnh Nhi, cô dùng thủ đoạn bỉ ổi để được làm vợ anh Cố thì sao chứ? Trái tim của Khiết Thần chưa bao giờ dành cho cô, tôi bỏ đi nhiều năm như vậy nhưng anh ấy vẫn chờ tôi, anh ấy vẫn yêu tôi”.
Hứa Tịnh Nhi không nói gì.
Vân Nhu lại khẽ cười: “Cô biết tại sao tôi lại chắc chắn như vậy không?”.
“Bởi vì lúc tôi kết hôn là ba năm trước”.
Câu nói này quả thực đã khiến cảm xúc bình tĩnh mà Hứa Tịnh Nhi vẫn luôn duy trì phút chốc sụp đổ, trong lòng nhanh chóng dâng lên dự cảm không lành.
Vân Nhu thấy sắc mặt cô hơi thay đổi thì rất hài lòng, nói nốt những lời còn lại một cách rành rọt: “Cũng chính là ngày Khiết Thần gặp tai nạn”.
“Anh ấy vì tôi mới gặp tai nạn”.
“Sau khi tỉnh lại, cuối cùng anh ấy cũng ý thức được tôi là người không thể thiếu trong cuộc đời mình, thế nên… anh ấy bắt đầu kích thích tôi, muốn tôi tự trở về. Thế là cô mới có cơ hội đến bên cạnh anh ấy”.
“Cả Tô Tử Thiến sau đó cũng là vì tôi mới có thể đến bên Khiết Thần”.
“Khiết Thần là người rất kiêu ngạo, năm đó tôi bỏ đi làm tổn thương trái tim anh ấy, nên anh ấy mới dùng cách thức trẻ con này để níu kéo tôi, nhưng… chẳng phải rất đáng yêu sao?”.
“Hơn nữa, anh ấy đã thành công, tôi đã trở về rồi”.