Tuy quan tòa vẫn chưa đưa ra phán quyết cuối cùng, nhưng dường như mọi người đã đoán được kết quả.
Mười lăm phút sau, quan tòa nghe xong lời kết án của hai bên biện hộ, dưới sự chờ đợi căng thẳng và ánh mắt chăm chú của mọi người, nói rõ ràng từng chữ: “Tôi xin tuyên bố, tội bắt cóc và cố ý gây thương tích của bị cáo không được thành lập, phóng thích tại tòa”.
Thắng rồi!
Một vụ kiện có thể nói là thua 99%, nhưng Cố Khiết Thần đã tạo ra 1% kỳ tích còn lại.
Hứa Tịnh Nhi không chỉ thoát khỏi tội danh bắt cóc, mà còn thoát tội cố ý gây thương tích, đúng là quá ngầu!
Ông cụ Cố cười đến mức mặt mũi đỏ ửng, nếp nhăn hằn rõ, cuối cùng chảy cả nước mắt. Tuy con trai con dâu ông ta mất sớm, nhưng bọn họ để lại đứa con hoàn hảo xuất sắc như thế này, đúng là phúc khí lớn nhất của ông ta.
Cố Tuyết và Hứa Triển Vọng nóng lòng xông về phía Hứa Tịnh Nhi đã được phóng thích, muốn ôm lấy cô. Hai người gần như đồng thời lao tới, không ai để ý đến ai, giữa đường thì va vào nhau.
“Ui da!”.
“Ui da!”.
Hai người cùng kêu đau, cùng bị lực đẩy của đối phương làm cho lùi lại.
Hứa Triển Vọng loạng choạng một chút rồi nhanh chóng đứng vững, Cố Tuyết bởi vì đi giày cao gót, cơ thể lắc lư, không đứng vững được mà ngã ngửa ra sau.
Cô ta kêu lên kinh hãi.
Hứa Triển Vọng thấy thế liền vô thức sải bước tiến lên, cánh tay vòng qua eo Cố Tuyết, ngăn cô ta không bị ngã dập mặt.
Không bị ngã đau, lại còn sà vào một vòng ôm rắn chắc, Cố Tuyết sửng sốt ngước lên nhìn. Đập vào mắt là khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của người đàn ông, khiến trái tim cô ta bỗng lỡ mất nửa nhịp.
Từ Soái và trợ lý Lâm lập tức bước về phía Cố Khiết Thần.
Bàn tay Từ Soái nắm thành quyền, đấm nhẹ vào vai Cố Khiết Thần, giọng nói vừa cảm thán vừa khâm phục: “Khiết Thần, tôi quỳ với anh luôn rồi. Lúc trước vì Hứa Tịnh Nhi mà anh thi giấy phép hành nghề luật sư, tôi vốn dĩ còn nghĩ là vở kịch để lấy lòng cô ấy, kết quả là… anh không chơi bời mà còn học hành ra ngô ra khoai, tôi quả thực phục anh sát đất luôn”.
Trợ lý Lâm ở bên cạnh cũng tỏ vẻ vô cùng sùng bái, trong sùng bái còn mang theo ái mộ. Lúc này, anh ta máu nóng sôi sục, trong lòng kích động, quên sạch sự cung kính dành cho Cố Khiết Thần trước đó, dang hai cánh tay vồ lấy anh: “Cố tổng, anh đúng là quá lợi hại, yêu anh, yêu anh!”.
Nhưng lúc anh ta vồ tới, Cố Khiết Thần không chút do dự lùi lại một bước. Anh ta vồ hụt vào khoảng không, lập tức tỏ vẻ vô cùng tổn thương: “Cố tổng, anh lùi nửa bước này là nghiêm túc sao?”.
Cố Khiết Thần lười biếng nhấc mí mắt, gật đầu không chút khách khí: “Ừ”.
“…”
Dường như còn chê chưa đủ, anh lại bổ sung: “Vòng tay của tôi chỉ dành cho vợ tôi, cho dù các anh là trai thẳng thì cũng xin giữ khoảng cách với tôi”.
“Còn nữa, tuyệt đối đừng có bất cứ suy nghĩ gì với tôi, tôi đã có vợ, chê nha”.
Từ Soái: “…”
Trợ lý Lâm: “…”
Dứt lời, Cố Khiết Thần không nhìn bọn họ cái nào, cất bước đi về phía Hứa Tịnh Nhi.
Anh mới đi được hai bước, Hứa Tịnh Nhi đã chạy về phía anh như một cơn gió, lao thẳng vào lòng anh, ôm anh thật chặt.
Không chờ Cố Khiết Thần có phản ứng, Hứa Tịnh Nhi đã kề môi vào tai anh, nói ra những lời cô muốn nói nhất.