Tinh tế, lấp lánh, nổi bật…Viên kim cương lớn trên chiếc nhẫn sáng lung linh.
Thứ mà Vân Nhu trả lại anh là nhẫn. Điều đó có nghĩa Khiết Thần từng tặng nhẫn cho cô ta. Hơn nữa nhẫn không phải thứ có thể tùy ý tặng. Bởi vì nó mang một ý nghĩa đặc biệt.
Vì vậy…Khiết Thần không những từng có quá khứ với Vân Nhu mà thậm chí còn tới mức cầu hôn cô ta?
Tới bước đó thì đủ để chứng minh tất cả những gì cô nhìn thấy hôm nay. Mối quan hệ giữa Khiết Thần và Vân Nhu, toàn bộ đầu mối được kết nối lại cứ thế dần dần hiện lên trong đầu Hứa Tịnh Nhi.
Có lẽ Khiết Thần và Vân Nhu đã từng ở bên nhau, cả hai đều thích đối phương. Sau đó Khiết Thần cầu hôn cô ta, còn Vân Nhu do muốn ra nước ngoài học đàn, thực hiện ước mơ nên từ chối. Thế là hai người đành rời xa.
Tô Tử Thiến từng nói, Vân Nhu là mối tình đầu của Khiết Thần, là thanh mai của anh. Hóa ra đều là thật…
Đây cũng là nguyên nhân khi người nhà họ Cố nghe thấy cái tên Vân Nhu thì đều có biểu cảm khác lạ.
Còn nữa…Lần đầu cô gặp anh trong buổi lễ trưởng thành, ông cụ Cố giới thiệu với anh rằng cô là vợ chưa cưới thì anh đã từ chối, thậm chí còn đuổi cô cút xa một chút. Anh không có hứng thú với cô cũng là vì Vân Nhu rồi.
Không phải khi đó anh vô tình mà là trái tim anh đã bị người con gái khác chiếm trọn.
Hứa Tịnh Nhi đứng ngây người, nhìn chăm chăm chiếc nhẫn một lúc. Khiết Thần đóng hộp lại, đứng dậy, đi tới két sắt. Anh mở két ra, đặt chiếc nhẫn vào rồi khóa lại.Cố tổng lại phát điên rồi
Hứa Tịnh Nhi mím mối rồi nhếch miệng cười đầy chế nhạo.
Còn nói là không có liên quan gì tới Vân Nhu. Đúng là nói dối.
Cho tới hiện tại anh vẫn coi chiếc nhẫn từng tặng cho Vân Nhu là vật báu. Còn khi bọn họ làm giấy đăng ký kết hôn, ông cụ Cố bắt anh tặng nhẫn cho cô thì anh chỉ nói một câu vô cùng châm biếm: “Cô không xứng!”
Khi đó cô tưởng rằng, chiếc nhẫn đó là Khiết Thần tặng cho Tô Tử Thiến. Giờ xem ra, người con gái thật sự của chiếc nhẫn đó là Vân Nhu.
Rốt cuộc khi đó yêu sâu đậm tới mức nào mà sau khi bị từ chối lời cầu hôn vẫn chuẩn bị nhẫn chứ?
Sức lực của Hứa Tịnh Nhi dường như bị rút sạch. Cô gắng gượng, muốn về phòng nhưng trái tim đau nhói. Cô chưa quay về tới nơi thì đã gập người, ngồi xuống đầy đau đớn.
Cô cố gắng đứng dậy nhưng đau quá, không thể dậy được.
Khiết Thần bước ra khỏi phòng sách, đi về phía phòng ngủ. Vừa hay anh nhìn thấy Tịnh Nhi. Dù cô cố gắng mấy lần cũng không đứng lên được. Anh chau mày, đôi mắt anh lên vẻ lo lắng. Anh vội bước tới, dịu dàng hỏi: “Hứa Tịnh Nhi, em không khỏe ở đâu hả?”
Hứa Tịnh Nhi không ngẩng đầu, cũng không nói gì. Cô sợ nếu bất cẩn, không khống chế được cảm xúc thì cô sẽ bùng nổ ngay trước mặt Khiết Thần mất.
Bộ dạng im lặng của cô khiến ánh mắt anh tối sầm. Anh không hỏi nữa mà ôm cô đưa vào phòng ngủ. Anh đặt cô lên giường, để cô nằm xuống.
Bàn tay anh đặt lên mặt cô như muốn vén tóc. Lúc này sắc mặt cô đã tái nhớt. Thế nhưng khi đầu ngón tay anh khẽ chạm vào thì cô khàn khàn lên tiếng: “Đừng động vào tôi!”
Tay Khiết Thần khựng lại.