Khiết Thần hôm nay bỗng trở nên bám cô vô cùng. Anh hôn cô thật sâu nhưng không hề có ý cưỡng ép, mà từ từ, từ từ chiếm hữu cô cho tới khi cô mềm nhũn, choáng váng và chỉ biết thuần phục anh…
Hứa Tịnh Nhi cảm nhận được quần áo trên cơ thể mình bị lột ra. Cô thấy hơi lạnh nhưng nhanh chóng bị một cảm giác nóng hổi bao trùm lấy cơ thể.
Cô mơ hồ cảm nhận được vào lúc quan trọng nhất thì có tiếng kéo ngăn kéo. Cô cũng không biết đó có phải là ảo giác của mình không. Cô chẳng kịp suy nghĩ gì thì Khiết Thần đã lao vào thế giới của cô rồi.
Ý thức bị tước đoạt, cả cơ thể cô chìm vào lòng người đàn ông đầy ấm áp. Trong căn phòng ngủ, tiếng rên nhè nhẹ khẽ vang lên một hồi lâu…
Đợi khi tất cả đều kết thúc thì Hứa Tịnh Nhi cứ thế chìm vào giấc ngủ.
Khiết Thần quay qua nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Hứa Tịnh Nhi. Đôi mắt anh hiện lên vô số cung bậc cảm xúc. Anh nhìn cô một hồi lâu mới khẽ ngồi dậy, lướt nhẹ những ngón tay trên khuôn mặt cô. Anh cúi đầu, hôn thật nhẹ lên trán cô.
Anh coi cô như báu vật, đối xử đầy cẩn thận như sợ cô sẽ vỡ, sẽ hỏng và cũng sợ hạnh phúc trước mắt chỉ như một bông hoa sớm nở tối tàn.
Hứa Tịnh Nhi ngủ tới tận trưa ngày hôm sau. Lúc cô tỉnh lại thì Khiết Thần đã không còn ở đó nữa.
Cô mở mắt, nằm nhìn trần nhà. Cơ thể đau nhức khiến cô không khỏi nhớ lại cảnh tượng tối qua. Và rồi đôi gò má cô lại ửng đỏ…
Cô cũng không rõ là Khiết Thần đã làm bao nhiêu lần nữa mà đến cuối cùng khiến cô ngủ ngất đi.
Hơn nữa, cũng không biết là tối qua anh làm sao mà cứ giống như đứa trẻ đòi kẹo, cứ quấn lấy cô. Cô không cảm thấy đau như trước nữa, nhưng…mệt chết đi được!
Cảm giác này cứ như bị anh đuổi bám theo, chạy tám trăm mét không chịu dừng lại.
Lẽ nào, đây là cách ức hiếp mới dành cho cô mà anh nghĩ ra sao?
Hứa Tịnh Nhi ôm chăn ngồi dậy. Tay chân cô rã rời. Cô chầm chậm đi từng bước vào nhà tắm, đánh răng, rửa mặt và thay đồ. Khắp cơ thể cô đều là những vết đo đỏ.
Đúng là thú hoang!
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô lại bước ra khỏi nhà tắm với vẻ khó khăn. Cô kéo ngăn kéo ra, đang định uống thuốc thì đột nhiên phát hiện, thuốc tránh thai đã không cánh mà bay. Vị trí trước đó cô đặt thuốc thì lúc này đã đổi thành…
Hứa Tịnh Nhi không dám tin vào mắt mình. Cô sợ mình chưa tỉnh ngủ bèn dụi mắt tới mấy lần.
Thế nhưng cô không hề nhìn nhầm. Thuốc tránh thai đã được đổi thành ‘ba con sói”, hơn nữa còn là mấy hộp.
Cô còn không dám tin bèn thò tay vào lấy ra một hộp và đọc kỹ dòng chữ trên đó. Đúng là ‘ba con sói’ thật.
Tình tiết bị cô bỏ qua tối qua, cuối cùng cô cũng đã nhớ lại. Hình như cô nghe thấy tiếng kéo ngăn kéo, giờ xem ra…đó không phải là hình như nữa, mà là sự thật!
Khiết Thần…luôn yêu cầu cô uống thuốc, tại sao giờ…lại dùng sang cái này?
Là anh vẫn không tin cô, sợ cô không uống thuốc sao? Hay là …anh lại bị làm sao rồi?