Lúc đó cô chỉ nói bừa một câu, thế mà anh lại luôn để trong lòng, hơn nữa còn vì thế mà không ngừng cố gắng.
Trong giây phút đó, bức tường trong trái tim cô không tự chủ mà bắt đầu lung lay. Cô biết, cô đã bắt đầu rung động cuồng nhiệt rồi, có lẽ… chả mấy mà cô sẽ giơ tay đầu hàng.
Cố Khiết Thần như vậy, làm sao cô không động lòng cho được, thậm chí còn rung động hơn cả ngày xưa.
Giọng nói của cô lí nha lí nhí, gần như là nỉ non: “Sắp rồi…”.
Hình như Cố Khiết Thần nghe thấy rồi, anh nhếch mép, hôn nhẹ lên trán cô một cái, nói: “Hứa Tịnh Nhi, anh sẽ đợi”.
Má của Hứa Tịnh Nhi áp vào ngực anh, nghe tiếng tim đập trầm ổn, cô nghĩ chắc sẽ không để anh phải chờ lâu đâu, chỉ cần dũng cảm thêm chút nữa, là cô có thể vượt qua được khúc mắc trong quá khứ.
–
Văn phòng Tổng giám đốc, Tập đoàn Cố Thị.
Trợ lý Lâm gõ cửa văn phòng mấy tiếng, rồi đẩy cửa đi vào.
Đầu tiên anh ta đưa những giấy tờ cần ký cho Cố Khiết Thần, đợi anh ký tên xong, mới nói việc thứ hai: “Cố tổng, bữa tiệc tối mai anh có tham gia không?”.
Cố Khiết Thần hay được mời tham dự các buổi tiệc lớn nhỏ, trước giờ anh đều không hứng thú, phần lớn là đùn đẩy, đùn đẩy không được thì sẽ đến cho có lệ rồi rời đi luôn.
Cho nên lần này, anh ta vẫn hỏi một câu như thường lệ, trên thực tế, anh ta đã biết anh nhất định sẽ từ chối.
“Được”.
“Vâng, tôi biết…”, trợ lý Lâm ngơ ngác, đứng hình một lúc, anh ta kinh ngạc mở to mắt: “Anh nói được là sao ạ?”.
Bữa tiệc tối ngày mai là một buổi tiệc rất bình thường, là nơi để mấy người nổi tiếng giao lưu, nịnh bợ nhau, vậy mà anh lại đồng ý tham gia?
Mặt trời mọc ở đằng Tây rồi à?
Cố Khiết Thần đưa mắt lên nhìn anh ta một cái, hỏi lại: “Có cần tôi nhắc lại lần nữa không?”.
Trợ lý Lâm giật mình, lắc đầu lia lịa: “Không cần, chỉ là… tôi hơi bất ngờ…”.
Đừng nói anh không có hứng thú, chỉ nói đến dạo gần đây anh luôn đi muộn về sớm, chốc chốc lại nghỉ làm, hận không thể ở bên cạnh vợ 24/7, thế mà lại lãng phí thời gian đi dự tiệc sao?
Làm sao mà anh ta không kinh ngạc cho được!
Cố Khiết Thần đặt bút ký xuống, tựa lưng vào ghế, hất cằm lên, mở miệng trả lời nghi hoặc của anh ta, một hành động hiếm thấy: “Xã giao cần thiết, thực sự hợp lý, tôi cũng cần xã giao chứ”.
Một người lúc nào cũng muốn cách xa người khác cả trăm mét, nói anh cần xã giao? Sao nghe cứ thấy sai sai thế nào!
Trợ lý Lâm cũng không dám chất vấn anh, đành hỏi cho hết trọng trách: “Vậy người đi cùng…”.
Cố Khiết Thần lập tức ngắt lời anh ta: “Tôi sẽ đưa vợ tôi đi”.
Hiểu rồi…
Cái gì mà xã giao chứ! Điêu thật!
Có điều bây giờ giám đốc phu nhân không cho anh công bố chuyện hôn nhân, anh đành lùi một bước, đưa Hứa Tịnh Nhi đến gặp những người trong giới một lượt trước, ngầm ám thị chủ quyền, để cho tất cả mọi người biết, mối quan hệ giữa anh và Hứa Tịnh Nhi đã khăng khít trở lại…
Đúng là không biết xấu hổ!
Ngày nào cũng bị ép ăn cơm chó, không thể nào thương xót cho kẻ độc thân tội nghiệp như anh ta sao?
Trợ lý Lâm chua xót hỏi một câu: “Cố tổng, phu nhân đồng ý đi sao ạ? Nhỡ cô ấy không muốn đi thì sao…”.
“Ồ? Anh mong cô ấy không đi à?”, Cố Khiết Thần bình thản nói, khóe miệng vẫn hé nụ cười nhạt, chỉ là ánh mắt anh nhìn sang rất lạnh lẽo, giống như gió mùa thu hiu quạnh.
Trợ lý Lâm lập tức lắc đầu nguầy nguậy: “Không, tôi nói sai rồi, phu nhân chắc chắc sẽ rất muốn tham dự! Vợ chồng hai người là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp, nhất định sẽ là cặp đôi nổi bật nhất bữa tiệc!”.