Chủ nợ…
Anh nói gì Hứa Tịnh Nhi cũng có thể phản bác, nhưng cái này cô lại không phản bác được.
Mỗi lần đều vì số tiền một tỷ này làm cô trở nên thấp kém trước mặt Cố Khiết Thần, không ngóc đầu lên nổi, tủi thân vô cùng!
Hứa Tịnh Nhi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi mới mở mắt ra nhìn anh.
“Tôi biết tôi nợ tiền anh, không cần anh lúc nào cũng nhắc tôi. Nhưng tôi sẽ không nợ anh mãi mãi đâu, tôi nhất định sẽ kiếm đủ tiền trả cho anh, sẽ có một ngày hai chúng ta không nợ gì nhau!”.
Kiếm tiền trả cho anh… Phải, cô làm việc liều mạng như vậy không phải vì kiếm tiền, mau chóng trả xong một tỷ, vạch rõ giới hạn với anh sao?
Cuộc hôn nhân này là cô muốn bắt đầu, sau đó, cũng là cô muốn thoát khỏi càng nhanh càng tốt…
Từ đầu đến cuối anh đều không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cô.
Hứa Tịnh Nhi bỗng nhiên cảm thấy, rõ ràng lúc này Cố Khiết Thần trông có vẻ rất lạnh lùng, nhưng sao cô lại cảm thấy anh rất buồn bã, là ảo giác sao?
Cô vô thức muốn nhìn cho rõ thì nghe giọng nói bạc bẽo của Cố Khiết Thần vang lên: “Hứa Tịnh Nhi, tôi đợi một tỷ của cô. Cô lo cái mạng của mình cho tốt, đừng có chết, tôi không muốn làm ăn thua lỗ đâu”.
“…”.
Buồn bã? Buồn bã cái rắm! Đầu óc cô bị thần kinh rồi mới cảm thấy người đàn ông lạnh lùng, không có tình cảm này buồn bã!
Cố Khiết Thần để lại câu nói đó, bỏ lại Hứa Tịnh Nhi mà xoay người xuống giường, không hề dừng lại nửa bước, anh nhanh chóng rời khỏi phòng, sau đó đóng sầm cửa lại.
Hứa Tịnh Nhi bị tiếng động đinh tai nhức óc đó làm màng nhĩ kêu ong ong. Cô nguyền rủa anh một lúc lâu, sau đó mới quay đầu tìm túi xách của mình, túi xách đang đặt trên ghế sofa ở bên cạnh.
Cô quấn chăn lên người, để chân trần đi sang, cầm túi xách của mình lên kiểm tra, sau đó thuần thục lấy camera hình cây kim mà cô đã lắp trên đó từ trước xuống.
Lúc cô vào nhà vệ sinh của phòng VIP cố tình không mang theo túi xách là để có thể quay được quá trình Dung Vương bỏ thuốc. Có cái này rồi, cô có thể vạch trần bộ mặt ghê tởm của anh ta!
Đợi đấy, tên cầm thú Dung Vương, anh sắp chết rồi!
…
Trợ lý Lâm trốn ở góc phòng khách, run rẩy nhìn sếp nhà mình hừng hực lửa giận đi vào phòng ngủ, sau đó lửa giận càng cháy hừng hực đi ra.
Anh ta nhìn Cố tổng đạp một chân vào bàn trà, bàn trà lập tức ngã nhào. Anh ta run rẩy sợ hãi, sợ nạn nhân tiếp theo bị đạp là mình.
Haizz, cứ gặp cô chủ là Cố tổng lạnh lùng thờ ơ lại biến thành Cố tổng nóng nảy, sợ thật!
Nhưng vừa rồi anh ta có nghe trộm một chút, rõ ràng Cố tổng lo lắng cho cô chủ. Lúc anh nhận được điện thoại của cô chủ, anh không do dự lập tức mặc kệ tất cả ông lớn trong phòng VIP, sốt ruột chạy tới cứu cô. Thế mà trước mặt cô chủ, anh lại không nói được câu nào mềm mỏng.
Lời quan tâm nói ra khỏi miệng anh lại biến thành ý khác, chẳng trách cô chủ không cảm kích…
Cứ tiếp tục như vậy thì không được!
Trợ lý Lâm hơi do dự, cuối cùng đánh liều tiến lên, nói thật nhỏ: “Cố tổng, thật ra tôi cảm thấy… Anh quan tâm cô chủ thì cứ nói thẳng là anh quan tâm cô ấy không phải được rồi sao, phụ nữ luôn thích nghe lời ngon…”.
Hai chữ “tiếng ngọt” còn chưa nói ra miệng đã bị ánh nhìn lạnh lẽo của Cố Khiết Thần lướt qua làm nghẹn ở cổ họng.
Trợ lý Lâm ho khan một tiếng, đổi lời: “Phía Dung Vương có cần xử lý không?”.
Cố Khiết Thần thờ ơ đáp: “Không cần xử lý, chuyện của cô ấy không liên quan đến tôi!”.
“…”.
Cố Khiết Thần cất bước đến quầy bar nhỏ, rót một ly rượu, ngửa đầu uống cạn một hơi. Khoảng mấy giây sau, anh hơi bình ổn lại tâm trạng, nhìn sang trợ lý Lâm, mím môi, lại lên tiếng.