Mục lục
Cố tổng lại phát điên rồi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trợ lý Lâm vẫn không thể tin được nội dung được viết trong văn kiện là thật, anh ta nhíu mày suy nghĩ, đoán mò: “Cố tổng, liệu văn kiện này có phải là giả không?”.



Cố Khiết Thần cầm văn kiện lên, lật đến trang cuối cùng, nghiên cứu thật kĩ chữ ký và con dấu trên đó.



Anh nhắm mắt lại, giọng nói rất trầm thấp: “Cố Hùng dù ngu dốt đến đâu cũng sẽ không lấy văn kiện giả ra để diễu võ giương oai, chắc hẳn thứ này là thật”.



“Vậy… Cố tổng, anh định làm thế nào?”, sắc mặt trợ lý Lâm vô cùng nghiêm trọng.






Nếu thứ này bị mang ra trong cuộc họp cổ đông thì tập đoàn Cố Thị sẽ thực sự đổi chủ.



Cố Khiết Thần nhất thời không nói gì, anh xoay người đi tới trước cửa sổ sát đất, phóng tầm mắt ra bầu trời bên ngoài. Tập đoàn Cố Thị là tòa nhà cao nhất trong khu thương mại này, có thể nhìn xuống tất cả những tòa nhà khác, nhìn xuống dưới, người và xe bé như con kiến.



Giang sơn này là tâm huyết các đời nhà họ Cố truyền lại, là thứ anh nhất định phải giữ được, không cho phép người khác nhòm nhó và cướp đoạt.



Cố Khiết Thần im lặng rất lâu, trong đầu hiện lên cảnh tượng mờ ảo, cuối cùng nó trở nên rõ ràng, một bên là ông cụ Cố đang nằm trên giường bệnh, một bên là Hứa Tịnh Nhi sắc mặt trắng bệch.



Đáy mắt anh bỗng ngập tràn đau khổ.



Trợ lý Lâm đứng đó chờ câu trả lời của Cố Khiết Thần, hoặc là ra chỉ thị gì đó cho anh ta, nhưng anh không nói gì. Đúng lúc anh ta tưởng Cố Khiết Thần vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết, không trả lời anh ta, thì giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Đặt vé máy bay cho tôi, tôi muốn…”







Hứa Tịnh Nhi ở với ông cụ Cố một buổi sáng thì bị cô Lâm cưỡng chế bắt về nghỉ ngơi.



Dù sao cô cũng đã hứa với Cố Khiết Thần, nên không lằng nhằng, đứng dậy, bảo chú Lâm lái xe đưa cô về chung cư. Cô định ăn chút gì đó, rồi ngủ một giấc, tinh thần tốt lên sẽ lại đến bệnh viện với ông nội.



Cô vừa vào nhà, đang thay giày ở cửa thì nghe thấy chuông điện thoại vang lên. Cô vội vàng mở khóa túi xách, lấy điện thoại ra, thấy là Cố Khiết Thần gọi đến thì lập tức nghe máy.



Tưởng là Cố Khiết Thần kiểm tra chuyên cần, bên kia còn chưa nói gì, cô đã nhanh nhảu nói: “Khiết Thần, em ngoan lắm nhé, bây giờ em đang ở chung cư rồi. Em sẽ nghỉ ngơi đầy đủ rồi lại đến bệnh viện, anh không cần lo cho em đâu”.



Cố Khiết Thần bình thản đáp lại: “Ừ”.



Hứa Tịnh Nhi cảm giác giọng nói của anh là lạ, không khỏi nói: “Khiết Thần, có chuyện gì sao? Giọng nói của anh lạ lắm…”



Bên kia dừng lại mấy giây, hời hợt đáp: “Không có gì, anh phải đi công tác một chuyến, bây giờ đang ở sân bay rồi”.



“Hả? Đột ngột vậy sao?”.



Tuy Cố Khiết Thần thường xuyên đi công tác, nhưng bây giờ ông nội bị như vậy, tình hình còn chưa ổn định, vậy mà anh lại rời đi để xử lý việc công vào lúc này?



“Ừ”, Cố Khiết Thần không có ý định giải thích nhiều: “Phía ông nội anh đã sắp xếp ổn thỏa rồi, bác sĩ sẽ chăm sóc ông chu đáo. Việc em cần làm là tự chăm sóc tốt cho bản thân, biết chưa?”.



Cố Khiết Thần trước giờ làm gì đều có lý do, anh không muốn nói nhiều thì Hứa Tịnh Nhi cũng không truy hỏi đến cùng nữa.



Chắc là quả thực có chuyện gì đặc biệt gấp, nên anh mới lựa chọn đi công tác vào lúc này. Anh đã đủ phiền lòng rồi, cô không thể để anh trong lúc đi công tác còn phải lo cho ông nội và cô.



Hứa Tịnh Nhi gật mạnh đầu: “Anh yên tâm đi, em sẽ chăm sóc tốt cho ông nội và em”.



“Nhưng Khiết Thần, lúc nào thì anh về?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK