Cô ta đánh không theo phương pháp gì, chỉ biết tát tai nắm tóc. Mấy năm nay Hứa Tịnh Nhi tự mình học một số kỹ thuật phòng thân, lại thường xuyên chạy tin tức nên độ nhanh nhạy cao hơn cô ta, sức lực mạnh hơn cô ta. Về cơ bản, cô đều có thể kịp thời tránh đòn tấn công của cô ta, sau đó phản kích.
Đương nhiên Tô Tử Thiến chơi lối đánh liều mạng, Hứa Tịnh Nhi cũng không tránh khỏi bị đánh trúng, nhưng so ra Tô Tử Thiến vẫn thảm hại hơn. Gương mặt xinh đẹp đã biến thành mắt gấu trúc, mũi đỏ, cánh tay bị Hứa Tịnh Nhi vặn ra sau, đau đến mức la oai oái.
Lúc hai người đang đánh nhau hăng, cửa nhà vệ sinh bỗng nhiên bị đạp ra.
Hứa Tịnh Nhi theo bản năng ngoái đầu nhìn lại, đập vào mắt trước tiên là trợ lý Lâm với vẻ mặt đầy kinh hãi, không dám tin. Tiếp đó, một người đàn ông nữa đi vào… là Cố Khiết Thần trên mặt không có cảm xúc gì.
Cố Khiết Thần nhìn lướt qua, Hứa Tịnh Nhi có thể cảm giác được ánh mắt lạnh như băng của anh đâm vào người cô.
Tô Tử Thiến nhìn thấy Cố Khiết Thần, cố gắng hết sức thoát khỏi sự kìm kẹp của Hứa Tịnh Nhi, vừa lăn vừa bò đến trước mặt Cố Khiết Thần khóc như mưa, thở hổn hển: “Khiết Thần, Hứa Tịnh Nhi đánh em! Em đau chết được, anh xem em này, hu hu hu…”.
Cố Khiết Thần không nhìn Tô Tử Thiến, trái lại trợ lý Lâm liếc mắt nhìn cô ta, gương mặt thê thảm ấy khiến anh ta không kìm được hít sâu vào một hơi.
Cô chủ là… cao thủ võ lâm ẩn mình à!
Dù Tô Tử Thiến đóng vai kẻ xấu lại đi tố cáo trước, nhưng Hứa Tịnh Nhi cũng không biện bạch cho mình. Cô mím môi, đứng yên tại chỗ, đợi Cố Khiết Thần xử lý.
Bởi vì Cố Khiết Thần chưa bao giờ tin cô, cô cũng không cần phải lãng phí nước bọt đi giải thích làm gì. Huống hồ, cô đã đánh Tô Tử Thiến yêu dấu của anh, cô đã chuẩn bị tâm lý gánh chịu hậu quả.
Từ Soái và Tiêu Thuần đuổi tới sau cùng, chứng kiến cảnh hỗn loạn này cũng tỏ ra kinh ngạc.
Tiêu Thuần chen vào trong, đi đến trước mặt Hứa Tịnh Nhi, quan sát cô từ trên xuống dưới. Vẻ mặt cô ấy lạnh đi, lập tức xắn tay áo xông tới chỗ Tô Tử Thiến: “Tô Tử Thiến, cô dám đụng vào Tịnh Nhi nhà chúng tôi, tôi phải bẻ gãy một cánh tay của cô!”.
Tô Tử Thiến càng khóc dữ dội hơn: “Khiết Thần…”.
Từ Soái tiến lên, nhanh tay lẹ mắt giữ Tiêu Thuần lại, cực kỳ nhức đầu nói: “Những lúc thế này em đừng thêm loạn có được không?”.
“Từ Soái, anh buông em ra!”, Tiêu Thuần gắt lên.
Từ Soái không những không buông mà còn cứng rắn ôm lấy cô ấy, dẫn cô ấy ra ngoài, để lại cho Cố Khiết Thần một câu: “Khiết Thần, tôi đưa cô ấy đi trước đây”.
Cố Khiết Thần vẫn không quan tâm đến Tô Tử Thiến đang khóc hu hu, tầm nhìn của anh luôn dán chặt lên người Hứa Tịnh Nhi, khoảng hơn một phút mới cất bước đi về phía cô.
Hứa Tịnh Nhi nhìn anh đi tới từng bước. Cô không tránh né, cũng không sợ hãi, cứ vậy đứng đó nhìn anh. Thậm chí lúc anh giơ tay lên, cô cũng chỉ hơi chớp mắt.
Nhưng tay của Cố Khiết Thần không tát vào mặt cô hay gì đó như cô tưởng, mà là nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ra khỏi nhà vệ sinh.
Tô Tử Thiến vốn đang chờ Cố Khiết Thần ra mặt thay cô ta dạy dỗ Hứa Tịnh Nhi, không ngờ hai người lại cùng nhau rời đi như vậy, cô ta sốt sắng hét lên với bóng lưng của Cố Khiết Thần: “Khiết Thần! Anh đừng bỏ lại em! Em sợ!”.