Anh ta đã quen với vị đắng chát của cafe đen, nhất là cafe của starbuck. Cảm giác đắng nồng rất thách thức người uống. Dù vậy mà không biết vì sao lúc này, anh lại thấy cafe đắng hơn bao giờ hết. Tới mức phải chau mày.
Hứa Tịnh Nhi quay qua nhìn anh ta: “Đắng phải không? Em luôn không hiểu tại sao mọi người lại thích uống cafe đắng như vậy. Vì vậy…Lúc em pha cafe cho Khiết Thần thì đều tự cho một chút sữa, em cảm thấy như vậy sẽ dễ uống hơn một chút”.
Lúc này lại nghe thấy tên của Khiết Thần, Tả An càng chau chặt mày hơn: “Tại sao em lại không thêm sữa cho anh?”
Hứa Tịnh Nhi uống thêm một ngụm. Cô mỉm cười: “Mặc dù câu trả lời có thể khiến người khác thấy tổn thương nhưng em cảm thấy vẫn nên nói sự thật ra với anh thì tốt hơn”.
Cô quay người, mặt đối mặt với Tả An, nghiêm túc nói từng từ: “Bởi vì em thích anh ấy nên muốn những điều tốt nhất dành cho anh ấy. Em cảm thấy cafe đen đắng nên đã thêm sữa. Như vậy khi anh ấy uống thì sẽ cảm thấy đỡ hơn chút. Khi anh nói với em anh quen uống cafe đen, em chỉ là thư ký của anh nên sẽ pha theo những gì anh đã uống quen”.
Vừa nói cô vừa nghĩ ra điều gì bèn tiếp tục: “Sau này em mới biết Khiết Thần cũng thích uống cafe đen. Thế nhưng anh ấy không hề từ chối khi em thêm sữa. Dù em có mang cafe tới lúc nào, dù anh ấy không thích, dù anh ấy không có biểu cảm gì thì anh ấy vẫn uống hết”.
“Nhưng…chắc anh sẽ không thể đâu nhỉ?”, Hứa Tịnh Nhỉ bèn hỏi, thế nhưng giọng điệu thì như đang khẳng định.
Tả An quay qua nhìn cô. Đôi mắt đen láy của cô trông sáng bừng. Anh ta muốn nói rằng: “Anh cũng sẽ như thế”, nhưng lại chẳng thể nói nên lời. Anh ta không muốn trả lời, chỉ im lặng.
“Sếp”, Hứa Tịnh Nhi đột nhiên kêu lên.
Đôi mắt Tả An khẽ dao động.
“Trong lòng em, anh luôn là một người sếp tuyệt vời. Trong khoảng thời gian em ở công ty, anh đối xử với em rất tốt, luôn quan tâm tới em. Em rất cảm kích”.
“Nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi”
Hứa Tịnh Nhi không phải người vòng vo. Ban đầu cô nói cô muốn thử đến với anh ta. Dù có thể trong đó có sự tính toán của bản thân nhưng cũng có cả những phần chân thành của chính cô.
Nhưng tình yêu mà, không có cảm giác là không có cảm giác. Cô đã thử, đã có kết quả nên cô trả lời cho anh biết.
Dù là câu trả lời đã được đoán trước nhưng khi nghe thấy như vậy Tả An vẫn có cảm giác như trái tim bị bóp nghẹt.
Anh ta siết chặt ly nước trong tay.
Thế nhưng sau đó, anh ta chợt nghĩ ra điều gì đó bèn nhìn chăm chăm Tịnh Nhi: “Nếu anh không làm những chuyện đó, thì em có thích anh không?”
Trước khi về nhà họ Tả anh đã cảm nhận được…rằng cô có chút dao động.
Đôi mắt cô lấp láy, giọng điệu chắc như đinh đóng cột: “Cũng không”.
Sau đó cô dừng lại, bổ sung thêm một câu: “Giống như việc…anh sẽ không vì em mà dừng lại hành động của mình, dù anh biết rằng hành động đó có thể khiến em tổn thương”.
Tả An cười chế nhạo: “Vậy còn Khiết Thần sẽ dừng lại vì em sao?”