Ông cụ Cố nhận được tín hiệu, cũng lặng lẽ nháy mắt một cái với cô.
Ông ta nắm bắt xu hướng như vậy, khiến Hứa Tịnh Nhi không nhịn được khẽ bật cười.
Dường như Cố Khiết Thần nghe thấy, khóe mắt lạnh lùng liếc về phía cô. Hứa Tịnh Nhi lập tức cúi đầu nhịn cười, dường như sự vui vẻ vừa rồi chỉ là ảo giác.
Cố Khiết Thần nhìn khuôn mặt cô một lát, ánh mắt càng ngày càng sâu, hơi thở cũng càng ngày càng lạnh lẽo.
Mọi người đều nhìn thấy hành động nhỏ của ba người, Hứa Tịnh Nhi rất được lòng ông cụ Cố, đây là điều không cần phải bàn cãi, nhưng thái độ của Cố Khiết Thần đối với cô thì họ nhất thời chưa nhìn ra được.
…
Sau bữa cơm, ông cụ Cố bảo người khui chai rượu vang mà ông ta cất kĩ, để cả nhà cùng thưởng thức. Mọi người ngồi trên sô pha trong phòng khách, vừa uống vừa bàn về tình hình thương trường, cùng với viễn cảnh phát triển trong tương lai của Cố Thị.
Những chủ đề này thì Hứa Tịnh Nhi không chen vào được câu nào, nên cô đứng dậy đi vào bếp, giúp cô Lâm cắt hoa quả.
Lúc Hứa Tịnh Nhi bưng đĩa hoa quả ra, bác cả Cố Hùng liếc cô một cái, khẽ lắc ly rượu vang trong tay, lên tiếng: “Khiết Thần, cháu là người thừa kế xuất sắc nhất trong thế hệ chúng ta, trên thương trường không có địch thủ, mấy năm nay không ngừng mở rộng bản đồ của tập đoàn Cố Thị. Điều đáng tiếc duy nhất là cháu không cưới được một người vợ danh giá, nếu không, hai nhà kết hợp, Cố Thị và cháu sẽ càng lên một tầm cao mới”.
Ông ta ngừng một lát, ánh mắt tỏ vẻ tiếc nuối: “Cháu chịu tủi thân rồi”.
Đương nhiên Hứa Tịnh Nhi biết rõ những lời này là nói cho cô nghe.
Bước chân cô hơi khựng lại, nhưng sắc mặt không chút thay đổi, đi tới như không có chuyện gì, cúi xuống đặt đĩa hoa quả lên bàn.
Cố Khiết Thần nghe thấy thế, khuôn mặt đẹp trai ngời ngời vẫn tỏ vẻ bình thản, ngón tay thon dài đẹp đẽ cầm chiếc ly chân cao, lắc một chút rồi ngửa đầu, tao nhã uống cạn.
Dường như Hứa Tịnh Nhi không có chút ảnh hưởng nào tới anh, không đáng nhắc tới.
Cố Hùng thấy thế bèn nhếch môi, tiếp tục cố ý nhằm vào Hứa Tịnh Nhi: “Vừa nãy tôi không cẩn thận làm bắn rượu vào giày, phiền cô lau giúp”.
Miệng thì nói là làm phiền, nhưng giọng điệu lại là ra lệnh, dường như Hứa Tịnh Nhi chỉ là một người giúp việc.
Bàn tay Hứa Tịnh Nhi siết chặt, sau đó tay của cô bỗng được một bàn tay to lành lạnh cầm lấy.
Cô sửng sốt nhìn qua, Cố Khiết Thần đã nắm lấy tay cô, sau đó cô được một luồng sức mạnh lôi kéo, ngồi xuống sô pha, bên cạnh Cố Khiết Thần.
Trái tim Hứa Tịnh Nhi lỡ mất hai nhịp.
Cố Khiết Thần cụp mắt, lười biếng nghịch ngón tay thon nhỏ trắng nõn nà của Hứa Tịnh Nhi, nói: “Nhà họ Cố không cần liên hôn để dệt hoa trên gấm, Cố Khiết Thần cháu lại càng không cần! Người phụ nữ của cháu xinh đẹp là được!”.
Rõ ràng, câu nói này đáp trả lại sự “nuối tiếc” của Cố Hùng khi nãy, phản bác thẳng thừng, khiến nụ cười của ông ta hơi cứng lại.
Cố Khiết Thần ngẩng đầu nhìn ông ta, bỗng nhớ ra gì đó, lại nói: “Chuyện này thì cháu không bằng bác rồi, ai bảo cháu vì sắc đẹp mà đánh mất lý trí chứ?”.
Sắc mặt của Cố Hùng thoắt cái trở nên khó coi, ngay cả bà vợ đang ngồi cạnh ông ta cũng tái mặt.
Cố Hùng trước giờ không phải là người giỏi kinh doanh, nhưng dã tâm lại lớn, năm đó để áp chế ông Cố, gần như là ở rể nhà họ Vinh, cưới Vinh Phương Hoa nhan sắc bình thường, nhưng lắm tiền nhiều của.
Mấy câu nói đơn giản của Cố Khiết Thần đã khiến huyết áp của ông ta tăng vọt.