Bởi vì cô gái đứng trước mặt chính là…tiểu công chúa của nhà họ Cố, là em họ của Khiết Thần – Cố Tuyết.
Cố Hùng vốn đã bị đuổi ra khỏi Cố Thị, cũng không còn nắm giữ cổ phần nữa. Thời gian qua, ông ta cũng trở thành trò cười trong giới. Nhưng không biết sao mà ông ta đột nhiên lại quay về Cố Thị, hơn nữa lần này còn khí thế hơn cả lần trước.
Cố Tuyết vốn kiêu căng, ngang ngược, thường sẽ không có ai gây sự với cô ấy. Huống hồ vào lúc này có thể tránh được thì tránh…còn không tránh được thì chỉ có thể nói là xui thôi.
“Ấy, không phải vừa rồi còn lầm bầm, xì xầm sao? Giờ câm hết rồi à?”
Đó là một người khá nổi tiếng trên mạng, bị Cố Tuyết nói vậy thì tức lắm. Vừa tức còn vừa mất mặt. Ấy thế mà còn không dám nói ra, phải cố nặn ra một nụ cười và giải thích: “Cô Cố Tuyết, tôi cũng chỉ nói đùa thôi mà”.
“Nói đùa à? Ai cho cô cái dũng khí nói đùa chị tôi vậy?”, Cố Tuyết cười lạnh lùng: “Nếu đã thích nói đùa như vậy thì để tôi nói cùng cho vui”.
Cố Tuyết lấy từ trong túi ra một cây son, mở nắp và cười: “Lớp make up của cô, để tôi dặm thêm cho một chút nhé”.
Cô gái bước tới trước, bóp mạnh và đẩy cằm người kia lên. Sau đó lấy son môi vẽ lên mặt cô ta. Lúc Cố Tuyết buông tay ra bèn lấy điện thoại chụp hình tách tách.
Sau đó Cố Tuyết giơ bức hình lên trước mặt cô nói: “Tôi sẽ up lên mạng. Không phải cô lo mình không nổi tiếng sao. Để tôi giúp cô trở thành chủ đề nóng luôn nhé”.
Cô gái kia trông vô cùng khó coi, mặt bị vẽ xấu như ma. Cố Tuyết là người nổi tiếng trong giới, nếu mà là scandal do cô ấy up lên thì sau này sẽ không còn ai dám chơi với cô gái kia nữa. Và cô ta cũng không thể nào sống được trong giới đó nữa.
Lần này cô gái kia thật sự sợ lắm rồi. Cô ta vội vàng cầu xin: “Cố Tuyết, tôi sai rồi. Xin lỗi, miệng tôi nói bậy nói bạ. Tôi không dám nữa”.
“Xin tôi cũng thế thôi. Tôi nổi tiếng là độc ác mà. Có khi cô cầu xin người chị gái xinh đẹp, tốt bụng của tôi khéo lại được, chị ấy mà đồng ý tha cho cô thì tôi cũng đồng ý.
Cô gái kia đương nhiên hiểu Cố Tuyết nói vậy có nghĩa là gì. Thế là cô ta lập tức quay qua cầu xin Hứa TỊnh Nhi đang đứng bên cạnh: “Cô Hứa, tôi sai rồi. Xin lỗi. Tôi không dám ăn nói linh tinh nữa. Xin cô hãy tha cho tôi”.
Hứa Tịnh Nhi không muốn dây dưa nên thản nhiên lên tiếng: “Giữ mồm giữ miệng tránh tai bay vạ gió. Tôi không muốn thấy cô nữa, đi đi”.
Cô gái nghe thấy vậy bèn lập tức chuồn đi không nói lời thứ hai.
Rõ ràng là Cố Tuyết đang giết gà dọa khỉ. Những người khác cũng không dám ho he, chỉ lần lượt giải tán.
Công chúa kiêu kỳ Cố Tuyết bước tới trước mặt Tịnh Nhi, làm nũng như một đứa trẻ: “Chị Tịnh Nhi”.
Hứa Tịnh Nhi đưa tay lên xoa đầu cô gái, cười nói: “Cảm ơn Cố Tuyết nhé”.
“Cảm ơn gì chứ, đây là điều em nên làm mà. Dù chị không còn là chị dâu nữa thì vẫn là chị của em. Ai dám bắt nạt chị em sẽ cho họ biết thế nào là bắt nạt luôn”.
Cô gái dừng lại rồi nói với vẻ nghiêm túc: “Chị Tịnh Nhi, dù hôm nay chị có tới cướp rể thì em cũng có thể giúp chị”.
“…”
Tại sao cô bé và Tiêu Thuần đều nghĩ tới việc cướp rể nhỉ.
Hứa Tịnh Nhi suy nghĩ, không hề phản bác mà chỉ đáp lại: “Đúng là cần em giúp thật”.