Không thể phủ nhận Cố Thị đúng là Cố Thị. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đã có thể điều tra ra chân tướng, có được kết quả. Hiệu suất làm việc đúng là không còn gì để nói.
Hơn nữa bản thân Khiết Thần cũng toát lên vẻ thuyết phục khiến người khác cảm thấy khó tin. Vậy nên những người công nhân ít nhiều cũng cảm thấy yên tâm.
Thế nhưng một giây sau.
Người đứng đầu đám công nhân cất cao giọng: “Nói nghe hay lắm. Một tập đoàn lớn như vậy, xảy ra chuyện lại đổ lên một người khác. Anh tưởng chúng tôi là một lũ ngốc, có thể lừa gạt được sao?”
Câu nói của người này có tính kích động cực lớn, khiến cho những người nhân công vốn đã được xoa dịu kia lập tức lại trở nên tức giận.
Khiết Thần không hề sợ hãi. Anh nhếch miệng, cười như không cười. Đôi mắt đen láy của anh nhìn chăm chăm khuôn mặt của kẻ dẫn đầu. Anh nói bằng vẻ uể oải: “Chi tiết sự việc còn chưa được công bố mà anh đã nói chắc nịch rằng Cố Thị đùn đẩy trách nhiệm. Anh là đương sự sao? Hay là tận mắt nhìn thấy sự việc xảy ra? Hay là…anh chính là người gây ra sự việc?”
Ai cũng biết người cầm đầu không phải là đương sự, cũng không tận mắt chứng kiến sự việc. Vậy thì chỉ còn trường hợp cuối cùng mà thôi.
Kẻ này chột dạ, mặt đỏ linh căng, một hồi lâu cũng không nói ra được nửa lời phản bác.
Sau khi nói xong, Khiết Thần quay người sải bước rời đi.
Khiết Thần đã nói là ngày mai công bố chân tướng trước giới báo chí vậy thì đám công nhân không còn tiếp tục biểu tình nữa. Tất cả đồng loạt giải tán, buổi phát trực tiếp cũng kết thúc.
Hứa Tịnh Nhi đặt điện thoại xuống, ngả người về phía sau.
Dù Khiết Thần tạm thời đã xoa dịu được những người này nhưng trong họp báo ngày mai, nếu như anh không ra đòn sát phạt, chứng minh chuyện này là hành vi của một cá nhân nào đó, không liên quan tới Cố Thị thì tới khi đó đám người này sẽ giống như hôm nay, sẽ không dễ dàng bỏ qua cho tập đoàn.
Hứa Tịnh Nhi chau chặt mày từ lúc nào không hay.
Thế nhưng cô cũng nhanh chóng lắc đầu, ép bản thân không nghĩ tới việc này nữa. Cô ngồi cũng không yên đành đứng dậy đi một vòng trong nhà. Rồi cô cảm thấy nhà không được sạch lắm bèn quét và lau một lượt.
Buổi trưa cô tự nấu ăn, ăn được vài miếng đã thấy no. Sau khi rửa bát, cô về phòng ngủ định ngủ thêm một giấc.
Ting – bỗng máy tính trên ghế sô pha vang lên.
Hứa Tịnh Nhi đã tới bên giường rồi bèn quay bước đi tới ghế sô pha. Cô ôm máy tính. Là email mới của cấp trên gửi tới.
Hứa Tịnh Nhi mở ra xem nội dung: “Có một nhiệm vụ đột xuất, cô có hứng thú nhận không?”
Sếp nói để cô nghỉ ngơi cho tốt trong thời gian này, không chỉ định nhiệm vụ. Thật không ngờ…anh ta lại gửi email cho cô vào lúc này.
Thế nhưng đã là nhiệm vụ đột xuất thì sẽ chẳng có bao nhiêu tiền, nhưng Hứa Tịnh Nhi vẫn lập tức đáp lại. Cô hỏi: “Là nhiệm vụ gì vậy sếp?”
Sau đó sếp gửi tới túi nhiệm vụ. Hứa Tịnh Nhi chậm rãi mở ra. Xem xong, mắt cô đanh lại.
Mất tầm năm phút do dự, day dứt, cuối cùng cô đáp: “Ok, tôi nhận!”